Lý Hạo không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, thiên ý đang quấy nhiễu bốn phương, sau khi vài hoang thú tử vong, Đại Hoang bắt đầu rung chuyển, thiên ý càn quét bốn phương tám hướng, toàn bộ khu vực hỗn độn cực kỳ hỗn loạn.
Vì sao ta ở đây ư?
Thiên ý nói rằng chỉ cần xuyên qua hư không là có thể xuất hiện ở đây, vậy nên ta ở nơi này.
Hắn quay đầu nhìn phương xa, nhìn về phía cái bóng hư ảo kia, nhìn gã dùng một đao giết chết một hoang thú, sắc mặt hắn thay đổi, Vu Hải này thật mạnh, gã đã giết chết bốn hoang thú, chuyện này quá khó tin!
Quá nhanh!
Bọn họ gần như đồng thời tấn công, nhưng Vu Hải chỉ có một mình mà đã đánh chết bốn hoang thú.
Phe Lý Hạo có năm người mà đến bây giờ mới chỉ giết được ba vị Thánh Nhân.
"Giết!"
Một tiếng quát chói tai vang vọng đất trời.
Ngay sau đó, 5 vị cường giả đồng thời ra tay, người sống sót cuối cùng kia lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, gã đột nhiên nhìn về phía lão ô quy: "Ta là..."
Oanh!
Cửu sư trưởng cầm kiếm đâm xuyên qua hư không, kiếm ý sát khí lay trời.
Ta biết ngươi là ai!
Khi ba người bộc phát, bọn họ đều nhận ra thân phận đối thủ.
Nhưng thế thì sao?
Các ngươi đều đáng chết!
Kiếm ý của Cửu sư trưởng còn sắc bén hơn cả Lý Hạo, chiêu kiếm này mạnh hơn trước đó, lực lượng tập hợp trong cơ thể, ông quát lớn, kiếm tiếp tục lao tới!
Thế giới giống như bị xé nứt!
Oanh!
Không gian vỡ vụn, một kiếm hóa thành vạn kiếm lao thẳng đến chỗ đối phương, vị Thánh Nhân kia biến sắc, dốc hết toàn lực đánh ra một quyền, vào thời khắc này, Lý Hạo bỗng nhiên xuất hiện lần nữa, hắn cũng cầm kiếm đâm tới!
Lực Phúc Hải bốn vó nện bước trong thiên địa, rầm rầm rầm, thiên địa rung động, tất cả mọi người trên chiến trường ngã trái ngã phải!
Vị Thánh Nhân kia đứng mũi chịu sào, bị chấn động đến thất điên bát đảo.
Hòe tướng quân thấy thế cũng vươn vô số nhánh cây đến.
Ầm!
Trên người vị Thánh Nhân này xuất hiện vô số vết thương, sau đó gã nổ tan xác, hóa thành bột mịn, đến tinh thần lực cũng bị tiêu diệt.
Đúng vào lúc này, Lý Hạo lơ lửng trên không giương tay vồ một cái, hư không chấn động, ba đại đạo hiện ra, dường như có ba người đang lơ lửng trên đó.
Ngoại trừ lão ô quy thở dài trong lòng một tiếng, Cửu sư trưởng, Lý Hạo và Lực Phúc Hải đều không thèm để ý, chuyện này chẳng có gì để tiếc nuối.
Mấy vị cường giả nhanh chóng bay lên trời, chui vào trong 3 bản nguyên đại đạo kia.
Oanh!
Ba đại đạo đồng thời đứt đoạn, trong hư không vang vọng tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của ba người.
Đại đạo đứt đoạn chứng tỏ ba người đã hoàn toàn chết đi, trừ khi Tân Võ trở về, Nhân Vương trả giá đắt khôi phục bọn họ, nếu không thì ba người này sẽ không còn tồn tại nữa.
Cùng lúc đó, nơi xa, Vu Hải sau hạ xuống một đao, vị hoang thú cuối cùng bị chém chết tại chỗ.
Vu Hải thở dốc, trên mặt tràn đầy máu tươi.
Để nhanh chóng giết chết năm Thánh thú, gã đã bỏ ra một cái giá lớn, nhưng so với việc giết được năm hoang thú Thánh Đạo, cái giá đó không đáng là gì.
Song phương đều giết chết đối thủ của mình bằng tốc độ nhanh nhất.
Trong chớp mắt, 9 vị cường giả Thánh Đạo đã chết.
Lúc này, Vu Hải khẽ nhíu mày.
Vì sao hỗn độn vẫn chưa tan?
Gã nghĩ rằng chỉ cần đánh chết hoang thú là hỗn độn sẽ biến mất, thiên ý bao phủ, khôi phục lần 2 sẽ bắt đầu mới đúng.
Nhưng vì sao hỗn độn vẫn còn ở đây?
Chẳng lẽ là vì những hoang thú khác vẫn còn sống?
Trừ hoang thú Thánh Đạo ra thì còn không ít hoang thú khác, giờ phút này, bọn chúng vẫn đang ác chiến cùng cường giả Ngân Nguyệt.
Chẳng lẽ là bởi vì những hoang thú này còn sống nên hỗn độn mới không tiêu tán ư?
Trong lòng nghĩ vậy, gã vừa định hành động thì hư không đột nhiên chấn động, mấy vị cường giả hiện ra.
Lý Hạo nở nụ cười: "Chúc mừng tiền bối, tiền bối tiến vào cấp độ Thiên Vương rồi ư?"
Ánh mắt Vu Hải lấp lóe, cười gật đầu: "Cơ duyên xảo hợp nên tấn cấp Thiên Vương..."
Dứt lời, gã nhìn đám hoang thú phía sau, giờ phút này, vô số hoang thú đã tử thương.
Sau khi hoang thú Thánh Đạo bị giết, đám hoang thú này kinh hoảng, trong chớp mắt lại chết thêm không ít.
Lúc này, Lý Hạo quay đầu quát một tiếng: "Đại Hoang Vương, giúp Thiên Tinh ta tiêu diệt tất cả hoang thú!"
Bên kia, Đại Hoang Vương đang cực kỳ chấn động.
Ông ta biết mình đang dùng mạng để đánh cược, nhưng không ngờ sáu vị Thánh thú chết nhanh như vậy, kể cả ba vị Thánh Nhân phe Hồng Trần cũng bị giết trong nháy mắt.
Ông cũng nhận ra Lý Hạo và vị cường giả giết mấy vị hoang thú kia không cùng một phe.
Có lẽ từ khi mới bắt đầu, mấy vị hoang thú và Thánh Nhân kia đã chẳng lọt nổi mắt Lý Hạo.
Giờ phút này, ông ta không dám nhiều lời, rống to: "Quân sĩ Đại Hoang, chúng ta đều là nhân tộc, không phải con rối của hoang thú, hãy liên thủ với Thiên Tinh đánh giết hoang thú!"
1 triệu quân sĩ Đại Hoang đều ngơ ngác.
Song phương đang ác chiến, không ít người tử thương, tối thiểu hơn mười vạn binh sĩ Đại Hoang đã chết, Thiên Tinh quân cũng tử thương mấy chục ngàn người, vậy mà bây giờ bọn họ phải liên thủ cùng đối phương giết hoang thú ư?
Nói đùa cái gì vậy?!
Cho dù Đại Hoang Vương đã ra lệnh nhưng lúc này vẫn có quân sĩ phẫn nộ, bất mãn, gào thét, thậm chí là mặc kệ, tiếp tục giết chóc Thiên Tinh quân!
Đáng chết!
Đại vương đã phản bội Đại Hoang!