Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1944 - Chương 1944 - Thiên Vương Chết 3

Chương 1944 - Thiên Vương chết 3
Chương 1944 - Thiên Vương chết 3

Thời khắc này, những kẻ không nghe lời, vẫn còn tiếp tục giết chóc ánh mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ tươi, sau đó điên cuồng lao về phía hoang thú cách đó không xa, phát động cuộc tập kích tự sát.

Oanh!

Các tướng sĩ lập tức bị hoang thú đồ sát, thế nhưng cũng để lại nhiều vết thương trên người hoang thú.

Nơi xa, khí tức quỷ dị lan ra từ Càn Vô Lượng tràn ngập thiên địa.

Lượng lớn quân Đại Hoang hóa thành điên dại, phát động tập kích với hoang thú.

Phần lớn quân Đại Hoang là kỵ binh, giờ phút này, những tọa kỵ kia đều nhao nhao phát cuồng, sau đó nổ tung giết chết đám hoang thú nhỏ yếu, bọn chúng bị mắc kẹt trong đầm lầy chiến tranh, vô số tọa kỵ đã bị giết hại tại chỗ!

Đại Hoang Vương biến sắc, ông ta nhìn về phía Càn Vô Lượng, vừa định mở miệng, một cỗ khí tức bàng bạc đã trấn áp đến, Triệu thự trưởng nhìn xem ông ta, nói khẽ: "Càn Vô Lượng tướng quân đang giúp đại vương tiêu diệt phản quân. Đại Hoang Vương, có được có mất mới là đạo lý để trường tồn!"

Suy yếu bốn nước là mục đích chung của bọn họ.

Càn Vô Lượng chơi chết rất nhiều quân tinh nhuệ tại Đại Ly, sau khi y trở lại, tất cả mọi người không nói gì, chỉ nghĩ rằng... Làm tốt lắm!

Bây giờ, mặc dù Đại Hoang đang hợp tác với Lý Hạo, nhưng trong 1 triệu kỵ binh của Đại Hoang có nhiều người kiệt ngạo bất tuân, vậy thì để những người này chết hết tại đây là tốt nhất!

Sắc mặt Đại Hoang Vương thay đổi, trong thời gian ngắn đã chết ít nhất mấy chục ngàn quân sĩ, cộng thêm mấy lần tổn thất trước đó, bây giờ quân Đại Hoang chỉ còn khoảng 800.000 người, nhưng ông ta hiểu rằng nếu không tuân theo thì... Có lẽ quân Đại Hoang sẽ diệt vong.

Trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng giờ chỉ có thể cố nén, Đại Hoang Vương miễn cưỡng cười một tiếng, cũng không nhiều lời, ông ta quay người tấn công một con hoang thú, vô cùng hung lệ, lão già bình thường trông như không đủ sức trói gà này hiện giờ vô cùng dã man giống như hoang thú.

Ầm ầm!

Quyền liên tiếp đánh ra, trong chớp mắt đã đánh một hoang thú Bất Hủ chết tươi!

Quân Đại Hoang vẫn còn đang không ngừng phát động tập kích kiểu tự sát.

Thây chất khắp nơi!

...

Thời khắc này, Vu Hải không ngăn cản, cũng không động thủ, gã chỉ yên lặng đứng nhìn, đồng thời gã cũng đang chờ đợi.

Có lẽ khi những hoang thú này chết sạch, hỗn độn sẽ hoàn toàn tiêu tán, khi đó, thiên địa sẽ khôi phục, bởi vì Đại Hoang đã xâm chiếm rất nhiều ngày, một khi hỗn độn hóa thành thiên địa thì chắc hẳn không gian sẽ đột nhiên trở nên vững chắc.

Gã đang chờ!

Mấy người Lý Hạo cũng đang chờ.

Mấy người phân bố các phương bao vây gã, hư không không ngừng chấn động.

Năm vị cường giả đều hết sức căng thẳng.

Người này quá mạnh.

Gã đã đánh chết năm vị Thánh Nhân mà khí tức vẫn bưu hãn, thời khắc này, mấy người lão ô quy đã mơ hồ đoán được đối phương là ai, chỉ là cảm thấy hơi khó tin.

Người này ở đây ư?

Vậy Hồng Trần là ai?

Bọn họ không chắc, cõi lòng cảm thấy hết sức ngưng trọng.

Đây là một vị Thiên Vương lâu năm!

Hoang thú liên tiếp bị giết, tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời, lượng lớn thi thể hoang thú bao phủ toàn bộ chiến trường, gần như đã biến nơi đây thành núi thây biển máu.

Thiên ý càn quét bốn phương dường như đang hoan hô, cũng đang xua đuổi hỗn độn, khí tức Hỗn Độn đang dần tiêu tán.

Trên khuôn mặt Vu Hải lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Khôi phục lần 2 sắp bắt đầu rồi, khi đó, Trịnh Vũ chắc chắn sẽ hiện thân.

...

Giờ phút này, Cụ Phong thành.

Trương An khẽ nhíu mày quay đầu nhìn về nơi xa, bóng tối nơi Đại Hoang đang hóa thành ánh sáng, dường như hỗn độn muốn tiêu tán, thiên địa càng thêm vững chắc, Lý Hạo... Không ngờ đến điểm này sao?

Trong thành, Hồng Trần khẽ nhíu mày, gã không ôm hi vọng quá lớn.

Gã biết một chút chân tướng.

Hỗn độn sẽ không dễ dàng tiêu tán, hiện giờ xuất hiện trạng thái giống như khi Vô Biên thành khôi phục lại đã thu nạp năng lượng thiên địa, đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một cỗ lực hút lớn từ bốn phương tám hướng truyền đến, Vô Biên thành lại bắt đầu hút năng lượng.

Thế nhưng khi hỗn độn hoàn toàn tiêu tán, Vô Biên thành có hấp thu thì cũng vô dụng, năng lượng chỉ giảm bớt đi còn thiên địa thì đã vững chắc, khi đó, dù không có năng lượng thì bọn họ cũng có thể đi ra ngoài.

...

Vu Hải cũng cảm giác được nhưng không để ý.

Hấp thu chút năng lượng thì làm được gì?

Đến lúc vị hoang thú cuối cùng bị chém giết, Vu Hải yên lặng chờ đợi, sau đó sắc mặt gã lộ vẻ khác thường, gã nhìn về phía mấy người Lý Hạo: "Lý Hạo tiểu hữu, có vẻ ngươi không lo lắng khôi phục lần 2 sẽ bắt đầu nhỉ?"

Lý Hạo gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ tiền bối không biết, hỗn độn sẽ không dễ dàng tiêu tán đâu..."

"Vì đám nhân tộc Đại Hoang kia ư? Do khí tức Hỗn Độn của bọn họ còn tồn tại sao?"

Lý Hạo thấy có vẻ gã muốn thử thì mỉm cười lắc đầu: "Không phải, là bởi vì Hỗn Độn chi ý, giống như thiên ý, Hỗn Độn chi ý vẫn còn thì hỗn độn sẽ không tiêu tán."

"Thì ra là thế!"

Vu Hải gật đầu, tiếc nuối nói: "Vậy tức là con ngựa trắng kia ư? Bảo sao trước đó đám hoang thú kia nóng ruột nhìn chằm chằm nữ oa kia, bắt nàng phải trở về, hóa ra là bởi vì bạch mã kia chính là Hỗn Độn chi ý, phải không?"

Người này cũng rất thông minh.

Lý Hạo gật đầu: "Tiền bối thật tinh mắt!"

Vu Hải thở dài.

Thì ra là thế, chẳng trách…!

Nói như vậy thì giết hoang thú cũng là phí công.

Nhưng bây giờ biết cũng không muộn.

Giết mấy người kia rồi đi giết bạch mã, khôi phục lần 2 tự nhiên sẽ bắt đầu, thiên địa này vẫn thuộc về chúng ta.

Giờ khắc này, quanh mấy người, khí tức Hỗn Độn bắt đầu tiêu tán.

Lý Hạo không ngừng rút khí tức Hỗn Độn quanh đây đi, thời gian dần trôi qua, khu vực này trở thành một mảnh đất trống, Vu Hải ngạc nhiên nhìn Lý Hạo: "Ta vốn không hiểu tại sao ngươi không hề nóng vội, chỉ đứng chờ ở đây, hóa ra là ngươi có thể thu nạp khí tức Hỗn Độn..."

Khí tức Hỗn Độn sẽ tiêu tán, hoặc là gã lui về di tích, hoặc là phải đánh chết mấy người này thật nhanh.

Lý Hạo cười nói: "Tiền bối, trở về đi! Hỗn độn sẽ tan hết, tiền bối ở lại thì sẽ khiến thiên địa chấn động, nếu phá vỡ phong ấn thì mọi người đều sẽ xong đời."

"Trở về ư?"

Vu Hải cười: “Đến lúc này rồi, lời ngươi nói còn đáng tin không? Ngươi tính toán nhiều như vậy không phải là để giết ta sao? Bây giờ ngươi nguyện ý thả ta trở về ư? Lý Hạo, ngươi còn trẻ mà đã mưu mô xảo trá, nhưng cuối cùng kết quả vẫn phụ thuộc vào thực lực thôi!"

Bình Luận (0)
Comment