Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1945 - Chương 1945 - Thiên Vương Chết 4

Chương 1945 - Thiên Vương chết 4
Chương 1945 - Thiên Vương chết 4

Giờ phút này, bọn họ xem như hoàn toàn trở mặt.

Lão ô quy hơi xúc động mở miệng: "Ta không ngờ ngươi là Trịnh Hoành Viễn, vậy thì thủ lĩnh phản quân bây giờ, cái tên Hồng Trần kia là ai? Chẳng lẽ là... con thứ ba Trịnh Vũ của ngươi? Nếu vậy thì Trịnh gia ngươi đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp!"

Trịnh Hoành Viễn!

Trước đó, tất cả mọi người cảm thấy Hồng Trần là gia chủ Trịnh gia, kết quả là không phải, gã ta vẫn luôn ở trong Trấn Tinh thành mưu đồ gì đó, còn người này thì đã thành Thiên Vương từ lâu.

Nhưng bây giờ mọi người đều biết rằng Hồng Trần kia cũng là Thiên Vương, còn là Thiên Vương đỉnh cấp, vậy chẳng phải là Trịnh gia có đến hai vị Thiên Vương sao?

Vu Hải bật cười: "Giờ nói những chuyện này có ý nghĩa gì không?”

Gã nhìn Lý Hạo rồi lại nhìn khu vực hỗn độn đang không ngừng biến mất, nhướng mày nói: "Ngươi biết ta là Thiên Vương mà còn dám nán lại ở đây, không muốn rời đi, chẳng lẽ ngươi đang sợ ta sẽ đánh giết những kẻ khác ư?"

Gã chỉ tay vào đám quân sĩ kia: "Hay ngươi muốn giết ta, đến bây giờ vẫn chưa hết hi vọng?"

Lý Hạo không nói lời nào, giờ phút này, bầu trời bỗng nhiên nứt ra, hắn lập tức bay vọt lên trời, bình tĩnh nói: "Nếu tiền bối không muốn bị ép trở về di tích thì không ngại đi lên trò chuyện một hồi chứ?"

Vu Hải nhìn bầu trời hồi lâu, sau đó sợ hãi nói: "Thì ra là thế... Thì ra là thế! Vũ trụ đại đạo, các ngươi đi đến đây bằng vũ trụ đại đạo. Thật khó tin!"

Thật không thể tưởng tượng nổi!

Gã nhìn Lý Hạo, Lý Hạo cũng nhìn gã, bình tĩnh nói: "Nếu thắng, chẳng những tiền bối có thể diệt trừ tai hoạ về sau, còn có thể cướp đoạt vũ trụ đại đạo, khi ấy ngươi không cần sợ Hồng Nguyệt Đế Tôn nữa! Dù cái gì được để lại trong điểm phân định thì chưa chắc tiền bối đã có thể tuỳ tiện lấy đi, có lẽ cần 8 đại gia tộc liên thủ mới có thể lấy được. Mà tiền bối bây giờ đã là Thiên Vương, nếu cướp đoạt được vũ trụ đại đạo thì có khả năng sẽ đủ sức đối đầu với Hồng Nguyệt Đế Tôn!"

Vu Hải cảnh giác nhìn hắn.

Lý Hạo lạnh nhạt nói tiếp: "Tân Võ hay Ngân Nguyệt thì xét cho cùng vẫn là một thể, chỉ có Hồng Nguyệt mới là kẻ ngoại lai, là mối uy hiếp lớn nhất! Sự tồn tại của vị Đế Tôn đó uy hiếp tất cả mọi người, nếu chúng ta thắng thì sẽ tự nghĩ biện pháp đối phó, nếu ngươi thắng, lấy được vũ trụ tân đạo, tân đạo bất diệt, sớm muộn gì ngươi cũng có thể đối phó với lão ta..."

"Ngươi nghiêm túc đấy à?"

Lý Hạo mỉm cười: "Nếu ta chết trận thì đương nhiên là thật!"

Vu Hải - hoặc nên gọi là Trịnh Hoành Viễn – gã không dám tin tưởng.

Nhưng hình như Lý Hạo rất chân thành.

Có nên đi vào vũ trụ đại đạo không?

Không đi vào thì sẽ lại phải chờ đợi thêm, mấy người kia mà tiến vào đó rồi rời đi thì gã chỉ có thể lui về di tích, tiếp tục chờ đợi thời cơ.

Mà gã đã bại lộ, nếu có lần sau thì tình cảnh của gã chỉ có thể bết bát hơn.

Vô số suy nghĩ không ngừng hiện ra.

Gã nhìn về phía vũ trụ tinh không...

Có nên đi vào không?

Gã hơi chần chờ, giờ khắc này, mấy người khác đã bay lên, rơi vào một vũ trụ khác, Lý Hạo lại lên tiếng: "Nếu tiền bối không đến đây, lần tiếp theo chúng ta xuất hiện có lẽ sẽ là lúc giết tiền bối! Trận chiến này đã giết chết chín vị Thánh Nhân, thu hoạch cực lớn, bây giờ còn chưa kịp tiêu hóa chiến quả, một khi xử lý xong, có lẽ tiền bối sẽ không còn cơ hội nữa!"

"Xem ra ngươi rất muốn giết ta..."

Trịnh Hoành Viễn cười, trong lòng cân nhắc một lát, sau đó gã đã có quyết định.

Đến vũ trụ đại đạo!

Nếu gã thắng thì không chỉ giết được những tên này mà còn chiếm được vũ trụ đại đạo.

Miếng mồi hấp dẫn như vậy khiến gã không kìm lòng được.

Gã mưu đồ lâu như vậy không phải là để cướp đoạt Ngân Nguyệt thế giới sao?

Nhưng Ngân Nguyệt thế giới không bằng vũ trụ đại đạo.

Cơ hội đang ở ngay trước mắt, đó là bảo vật trân quý hơn thứ mà gã đã nhắm đến hơn 100.000 năm, dù biết rõ là có nguy hiểm, nhưng vì sao không tranh một lần, không liều một phen?

Trịnh Hoành Viễn phá vỡ hư không, bước một bước vào thông đạo.

Sáu người tựa như bạn tốt nhiều năm không gặp, nhàn nhã sải bước tiến vào vũ trụ đại đạo, bọn họ không nán lại gần thông đạo, cũng không chiến đấu ở đây.

Tất cả cứ đi vào đã rồi lại nói.

Bốn phương tám hướng, sắc mặt các võ sư Ngân Nguyệt đều thay đổi.

Đám người Lý Hạo... Có thể thắng không?

Mấy người Triệu thự trưởng cũng muốn đi vào nhưng lần này Lý Hạo không mang theo bọn họ, hiển nhiên là không định mang bọn họ cùng tham chiến.

Triệu thự trưởng khẽ quát: "Thu dọn chiến trường, thu thập tất cả, Đại Hoang Vương, bảo thủ hạ của ngươi tước vũ khí, chờ đợi sắp xếp!"

Đại Hoang Vương biến sắc, nhìn các vị Võ sư Ngân Nguyệt sát ý dạt dào bốn phía, ông ta khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Ông ta quát lên: "Buông binh khí xuống!"

Đám quân sĩ Đại Hoang có vẻ hơi luống cuống, lúc này bọn họ đều thấp thỏm lo âu.

Trước đó có rất nhiều quân sĩ nổi điên phát cuồng, tử thương thảm trọng, bây giờ quân Đại Hoang chỉ còn khoảng 700.000 người, trong tình huống đại vương đã đầu hàng, bọn họ cũng chẳng còn dũng khí phản kháng.

Binh khí nhanh chóng rơi xuống đất, tiếng vang vọng khắp thiên địa.

Vô số binh khí bị ném bỏ, các vị kỵ binh xuống khỏi tọa kỵ, thấp thỏm lo âu chờ đợi an bài.

Nơi xa, Vô Biên thành hiện ra, trong thành, mấy người Lâm Hồng Ngọc đang vui vẻ dẫn Quân công chúa vào thành, sắc mặt Quân công chúa rất phức tạp.

Mấy người kia nói rất dễ nghe là mời nàng tiến vào cổ thành làm khách. Thế nhưng nàng vừa vào thành thì đã bị tách rời khỏi bạch mã.

Tướng sĩ tinh nhuệ đi theo sau lưng cũng bị mấy chục ngàn chiến sĩ mặc giáp bao vây, điều này khiến Quân công chúa hơi bất an, cảm giác vừa ra khỏi hang hổ thì lại tiến vào ổ sói, hơn nữa, nàng có cảm giác đám người này còn đáng sợ hơn hoang thú!

Lâm Hồng Ngọc nở nụ cười thân thiện như tỷ tỷ nhà bên: "Quân công chúa yên tâm, Đại Hoang Vương lập công không nhỏ trong trận chiến này, mà Hầu gia là người công tư rõ ràng, đợi hầu gia đánh chết cường địch xong thì nhất định sẽ khen thưởng, Đại Hoang cũng không cần sống cuộc sống khổ cực nữa, có thể tiến vào Trung bộ phồn hoa, trở thành một phần tử của Thiên Tinh..."

Quân công chúa hơi biến sắc, im lặng không nói gì.

Đến Trung bộ... Đối với dân chúng Đại Hoang đã quen thuộc với vùng biên hoang vu mà nói, một khi tiến vào Trung bộ thì ưu thế của kỵ binh sẽ không còn. Hơn nữa, khi đó có còn kỵ binh hay không cũng khó nói.

Nhưng lúc này nàng không đủ sức để lo lắng những vấn đề này.

Giọng nói của Lâm Hồng Ngọc vang vọng đất trời: "Tất cả mọi người nhanh chóng vào thành, đề phòng địch nhân tập kích. Rời khỏi vùng đất Đại Hoang, chờ đợi của mệnh lệnh Hầu gia!"

Bình Luận (0)
Comment