Trong nháy mắt, lượng lớn quân sĩ bắt đầu tập hợp về hướng Vô Biên thành.
Cổ thành khổng lồ hiện ra giữa thiên địa.
Đây cũng là lần đầu tiên chủ thành chính thức xuất hiện giữa thiên địa trong 100.000 năm qua, trước đó, dù là Cụ Phong thành hay Chiến Thiên thành thì cũng đều chưa hề lộ ra trước mặt người trước.
Quân đội nhanh chóng tập hợp, quân sĩ Đại Hoang bất an, sợ hãi đi theo Đại Hoang Vương và văn võ bá quan nhanh chóng tiến về cổ thành.
Đám người Lâm Hồng Ngọc không quan tâm đến bọn họ.
Đại Hoang chỉ là một trở ngại nhỏ mà thôi!
Mấu chốt vẫn là vị Thiên Vương kia!
Nếu lần này có thể giết Thiên Vương, vậy thì bọn họ đã thắng lớn trong trận chiến này.
Nếu không thể, vậy thì dù diệt được Đại Hoang, giết mấy vị Thánh Nhân phe Hồng Trần thì đó cũng chỉ là việc nhỏ, không phải nhân tố mang tính quyết định.
Khi mọi người đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên nơi xa xuất hiện một tòa thành lớn. Nó chỉ lóe lên một cái rồi lại biến mất, dường như chỉ muốn quan sát cái gì đó.
Lâm Hồng Ngọc biến sắc: "Cụ Phong thành!"
Giờ phút này, thiên địa đã vững chắc hơn trước một chút, mặc dù Hồng Trần chưa thể ra ngoài nhưng có thể đưa phân thân đi ra như lúc trước, bởi vì dù sao Đại Hoang cũng đã mất đi rất nhiều khí tức hỗn độn.
Bọn họ phải cẩn thận.
Lâm Hồng Ngọc muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, Hầu gia mà thắng thì đám người kia muốn chạy cũng không thoát, nếu hắn thua thì đuổi theo cũng vô dụng.
Tất cả mọi người đều có vẻ hơi lo lắng, nhưng không ai nói ra.
...
Cùng lúc đó.
Bên trong Hạo Tinh giới.
Trịnh Hoành Viễn nhìn thoáng qua bốn phía, gã bỗng bật cười: "Tiểu hữu không thành thật lắm, vũ trụ đại đạo lờ mờ như thế sao? Giống như tất cả đều là hư vô vậy..."
Lý Hạo không nói chuyện.
Giọng nói lạnh lùng của Cửu sư trưởng bỗng nhiên truyền đến: "Trịnh Hoành Viễn, ta muốn hỏi ngươi một câu, Lý gia hay Tân Võ đã bao giờ đối xử hà khắc với Trịnh gia ngươi chưa? Những người khác cảm thấy bất công, cảm thấy bất bình nên mới có lẽ, Trịnh gia ngươi là một trong 8 đại gia tộc, ngươi còn là Thiên Vương, vì sao lại muốn phản bội?"
Trịnh Hoành Viễn mỉm cười: "Lý Đạo Tông, cần gì lý do đâu? Kỳ thật, trong thế giới siêu phàm, nói tới nói lui không phải chỉ vì một nguyên nhân sao? Đám người Nhân Vương cản trở con đường phía trước của chúng ta, không cho chúng ta tiến tiếp, chỉ đơn giản như vậy thôi! Nếu không có năng lực tiến vào Đế Tôn thì cũng thôi đi, nhưng Nhân Vương cắt đứt hi vọng Thiên Vương tiến vào lĩnh vực Đế Tôn, thiên hạ chia làm ba phần, Nhân Vương và Thương Đế chiếm 1 phần, Đế Tôn trong thiên hạ chiếm cứ 1 phần, còn lại là trăm họ... Không cho phép người mới quật khởi nữa!
Tiền nhân chiếm lấy con đường phía trước! Trịnh gia ta đã vào Thiên Vương thì đương nhiên cũng muốn trở thành Đế Tôn. Kiếm Tôn sở hữu một thế giới nhỏ, vậy mà không luyện hóa, cũng không muốn để cho người khác, ngươi nói xem, tại sao lại bất công như vậy?”
Trịnh Hoành Viễn cười nói: "Để cường đại hơn, làm vậy là sai sao? Tu luyện đến cấp độ này, giờ phải chịu cảnh mắc kẹt ở cấp độ này cả đời, không có chút hi vọng nào, ngươi cảm thấy mọi người có thể vui lòng chấp nhận sao? Biết rõ có con đường phía trước nhưng nó đã bị chặn đứng..."
Chỉ đơn giản như vậy thôi, không có nguyên nhân gì nhiều.
Bởi vì mọi người đều biết thiên hạ chia làm ba phần, ở cuối thời đại Tân Võ, việc trở thành Đế Tôn gần như trở thành truyền thuyết!
Đối với một số người mà nói, con đường phía trước bị chặn đứng chính là là huyết hải thâm cừu!
Còn cần nguyên nhân gì nữa?
Mấy vị cường giả im lặng, bọn họ chỉ là Thánh Nhân, còn chưa tới cấp độ Thiên Vương, không thể nào hiểu được cảm nhận kia, có lẽ, sau khi bọn họ bước vào Thiên Vương, sắp bước vào cấp độ Đế Tôn thì cũng sẽ có ý nghĩ như vậy.
Đúng là đến cuối thời đại Tân Võ khuyết điểm đã lộ ra, có vài người đã bị chặn đường tiến tiếp.
Vào thời khắc này, Lực Phúc Hải bỗng nhiên nói: "Trịnh Hoành Viễn, đừng tự lấy cho mình một cái cớ đường hoàng như thế! Chỉ là ngươi sợ chết thôi! Bọn họ không biết nhưng ngươi thì không biết chắc? Nhân Vương từng có lệnh, nếu có người muốn lên cấp Đế Tôn, chỉ cần thông qua thử thách thì có thể lên cấp..."
Trịnh Hoành Viễn cười nói: "Chỉ là cho ngươi một tia hi vọng thôi..."
Lực Phúc Hải cười lạnh: "Chẳng qua là ngươi cảm thấy mình không qua được thử thách mà thôi, điều này chứng tỏ ngươi không đủ năng lực để trở thành Đế Tôn!"
Trịnh Hoành Viễn không vội ra tay, gã lắc đầu phản bác: "Không không, ngươi không hiểu! Trước đó có người đã thử rồi, kết quả là tan thành mây khói! Nhân Vương dùng Tạo Hóa Ngọc Điệp phối hợp với Chú Thần làm ra lôi kiếp để thử thách trăm họ. Thật nực cười! Thời kỳ đầu Tân Võ, dù là thời kì Sơ Võ thì cũng chưa từng có Đế Tôn kiếp, đến thời đại của Nhân Vương, sau khi trở thành Đế Tôn bọn họ đã chế tạo ra Đế Tôn kiếp diệt thế, đây không phải là cố ý tiêu diệt những kẻ uy hiếp đến bọn họ sao?"
Lực Phúc Hải lạnh lùng nói: "Đó là Nhân Vương cảm thấy, kẻ đến sau chưa từng trải qua trận chiến Tân Võ, tâm tính không đủ, chưa gặp nhiều trắc trở, một đường thuận lợi bước vào Thiên Vương đã là được ban ân, muốn trở thành Đế Tôn thì phải tiếp nhận thử thách. Chẳng lẽ phải mặc kệ cho kẻ đến sau dễ dàng trở thành Đế Tôn ư? Thế thì Tân Võ đã hỗn loạn từ lâu rồi!"
Kẻ đến sau vẫn có cơ hội, chỉ cần vượt qua đại kiếp là được!
Những Đế Tôn ở thời kỳ đầu Tân Võ kia dù phải tu luyện lại một lần nữa thì chắc chắn cũng có thể vượt qua, nó không phải đòn trả đũa nhắm vào ai cả, mà là ở thời kỳ cuối Tân Võ, tất cả mọi người tiến bộ quá nhanh mà không có cường địch uy hiếp, cảnh giới phù phiếm.
Thánh Nhân hiện nay dù không cắt đứt bản nguyên thì cũng không bằng Thánh Nhân tham dự đại chiến thời kỳ đầu Tân Võ, cả hai không phải tồn tại cùng một đẳng cấp!
Vậy nên, Đế Tôn kiếp chính là thử thách cho tất cả cường giả ở cuối thời đại Tân Võ.
Hiển nhiên là sau khi Trịnh Hoành Viễn tiến vào Thiên Vương thì đã biết được tin tức, cảm thấy không có hi vọng vượt qua đại kiếp nên mới lựa chọn một con đường khác, có lẽ gã cảm thấy như thế thì cơ hội sẽ lớn hơn!