Lực Phúc Hải bật cười khinh miệt: "Ngươi chỉ đang lấy cớ cho sự bất lực của mình thôi! Ngươi cảm thấy ngươi không thể thành công độ kiếp, kết cục sẽ là thân tử đạo tiêu nên mới lựa chọn phản bội, cấu kết với Hồng Nguyệt. Kết quả, ngươi cũng không ngờ sau đó thế giới bị đóng kín hoàn toàn, bản nguyên bị cắt đứt, dẫn đến việc ngươi bị phong ấn nhiều năm không thể rời đi...
Ngươi cũng không ngờ kế hoạch được chuẩn bị để khôi phục liên tiếp bị phá hỏng, 100.000 năm, ngươi quá mức vô dụng, chẳng làm được gì cả, một kẻ như ngươi mà đòi nắm giữ vũ trụ đại đạo, nắm giữ Ngân Nguyệt thế giới, trở thành Đế Tôn ư?"
Những lời Lực Phúc Hải nói ra cực kỳ ác độc.
Trông y rất chất phác nhưng lời nói ra khỏi miệng không hề chất phác chút nào.
Lúc này, y tiếp tục châm chọc: "Ngươi dò xét nãy giờ có dò ra cái gì không? Thích ứng với nơi đây chưa? Ngươi không ra tay là để thích ứng với hoàn cảnh, thế ngươi đoán xem chúng ta không ra tay là vì điều gì?"
Trịnh Hoành Viễn hơi biến sắc.
Gã mãi không ra tay quả thật là để dò xét bốn phía, thích ứng hoàn cảnh, vậy nên gã không hề vội vã, còn muốn nói chuyện phiếm với những người này thêm một lát.
Vậy vì sao đám người Lý Hạo mãi không ra tay, bọn họ đang đợi cái gì?
Lúc này, hư không chấn động, một đại trận bao phủ bốn phương.
Hơn mười vị yêu thực bao vây bốn phương tám hướng.
Bên ngoài là mấy chục ngàn binh sĩ Chiến Thiên Quân do một vị cường giả mặc chiến giáp màu cam dẫn đầu, bọn họ vây quanh bốn phía.
Cường giả chiến giáp màu cam khí tức hơi suy yếu, thanh âm chấn động: "Hồi bẩm hai vị thủ hộ, yêu thực quân, Chiến Thiên Quân, đã phong tỏa bốn phương, Trịnh Hoành Viễn có mọc cánh cũng khó thoát!"
Ánh mắt Trịnh Hoành Viễn lóe lên.
Ngô Bằng? Người này có phải Ngô Bằng hay không?
Lúc này, gã không dám chắc.
Cùng lúc đó, thân ảnh Lý Hạo hiện ra, hắn ngẩng đầu nhìn, Trịnh Hoành Viễn không nhìn thấy nhưng hắn có thể thấy được đại trận trong chỗ sâu kia thực ra không phải để tiêu diệt Trịnh Hoành Viễn, mà đó là là đại trận thủ hộ!
Mục đích là để ngăn cản lực lượng sấm sét bên ngoài.
Đúng vậy, hắn đang ngăn cả đại đạo lôi đình.
Lý Hạo muốn tập hợp đại đạo lôi đình lại!
Trên người Trịnh Hoành Viễn có lực lượng Hồng Nguyệt vô cùng nồng đậm, xem ra gã đã tiếp xúc rất nhiều với người Hồng Nguyệt vũ trụ, bị xâm lấn rất sâu, đến giờ sấm sét vẫn chưa giáng xuống là bởi vì chúng đã bị Lý Hạo ngăn cản.
Những sấm sét kia không thể tạo thành sức sát thương quá lớn đối với Thiên Vương.
Nhưng nếu hắn cản chúng lại, đợi đến thời khắc mấu chốt mới thả hết ra thì có lẽ sẽ tạo thành hiệu quả chất biến, đủ sức đánh đối phương trọng thương!
Trịnh Hoành Viễn nghĩ rằng Lý Hạo dùng đại trận để vây giết gã thì đúng là hiểu lầm hắn rồi, Lý Hạo biết rõ làm vậy thì cũng chẳng có hi vọng gì nhiều.
Một đám yêu thực không có Thánh Nhân dẫn đầu, cộng thêm mấy chục ngàn quân sĩ Chiến Thiên Quân mà đòi đối phó với một vị Thiên Vương ư? Đừng suy nghĩ nữa, nếu bọn họ thật sự tham chiến thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Mặc dù hắn không quan tâm người Tân Võ sống hay chết nhưng cũng sẽ không cố ý để bọn họ đi chịu chết.
Những yêu thực này, kể cả mấy chục ngàn quân sĩ Chiến Thiên Quân kia ở đây chỉ để chuẩn bị cho việc mở ra trận pháp tiếp đó.
Còn Ngô Bằng do chiến giáp hóa thân thành kia thì không có tác dụng lớn gì, chỉ có mục đích duy nhất là phá hoại trận pháp, dẫn ra lôi đình, nếu Trịnh Hoành Viễn tin tưởng thì đó chính là niềm vui ngoài ý muốn, nếu không tin thì cũng không sao, cùng lắm là hiệu quả kém đi một chút mà thôi.
Trịnh Hoành Viễn cảm khái: "Hóa ra là chờ ta ở đây à? Có vẻ Chiến Thiên thành cũng đã tiến vào đây rồi, Chiến Thiên Quân, yêu thực... Trận pháp kia là để giết ta sao? Đây là toàn bộ thủ đoạn của các ngươi rồi hả?"
Gã bật cười!
Đợi nửa ngày, hóa ra thủ đoạn của phe Lý Hạo chỉ có vậy.
Hơn mười vị yêu thực, mấy chục ngàn Chiến Thiên Quân, mấy vị Thánh Nhân đúng là rất cường đại, nhưng hình như hiện nay bọn họ chỉ có thể tập hợp được chừng ấy lực lượng, thậm chí còn chẳng bằng tưởng tượng của gã!
Thế nhưng như vậy thì còn chưa đủ.
Gã cười nói: "Các ngươi không hiểu cái gì là Thiên Vương..."
"Hừ, ngu ngốc, không có bản nguyên thì cũng chỉ cường đại hơn Thánh Nhân một chút mà thôi, lão tử gặp một đống Đế Tôn rồi, ngươi làm gì có tư cách trào phúng ai."
Lực Phúc Hải xì một tiếng khinh miệt!
Làm như tất cả đều không có kiến thức ấy?
Ngoại trừ Lý Hạo ra, có ai chưa gặp cường giả chứ?
Gia gia ta là Đế Tôn, lão tổ của ta là Đế Tôn, đạo hữu Nam Hoàng của lão tổ ta cũng là Đế Tôn, hơn nữa còn là tồn tại cực kỳ cường đại trong cấp bậc Đế Tôn, ngươi đang khinh thường ai đấy?
Ngươi nói lời này với những người khác thì còn được, nói với ta ư? Ngươi nghĩ mình là ai?
Sắc mặt Trịnh Hoành Viễn trở nên âm trầm, gã đột nhiên biến mất.
Thủy Ngưu tộc đầu cơ thành công, Lực Thủy và Lực Vô Kỳ - hai con trâu nước bình thường kia đều trở thành Đế Tôn, đúng là trời xanh không có mắt!
Mà Trịnh gia gã nhân tài xuất hiện lớp lớp, bản thân gã, con trai trưởng và con thứ 3 đều có thiên phú tuyệt đỉnh.
Kết quả Nhân Vương kiên quyết làm ra Đế Tôn kiếp, cắt đứt hi vọng trở thành Đế Tôn của bọn họ.
Bây giờ nghe thấy Lực Phúc Hải dõng dạc phản bác mình như vậy khiến gã nổi giận.
Trong nháy mắt, tiếng nổ vang vọng đất trời!
Oanh!
Lực Phúc Hải hóa thành một con trâu vàng vô cùng cường tráng, ầm, bốn vó đá vỡ hư không!