Lúc này, Lý Hạo mang theo Hắc Báo, đi dạo trong phố lớn ngõ nhỏ phía trên, nhưng không ai có thể phát hiện sự tồn tại của hắn.
Cất bước tiến lên.
Lý Hạo bước vào một tòa thần miếu, trong thần miếu, có tín đồ đang lễ bái, cũng có tế tự thần điện tồn tại, nhưng vẫn không ai có thể phát hiện Lý Hạo.
Lý Hạo nhìn về phía pho tượng ở giữa thần điện, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Thần Linh ngu xuẩn!
Nói cách khác, Thần Linh không thể làm được gì.
Mỗi một tòa pho tượng, kỳ thật đều phụ thuộc một chút tinh thần lực của Thần Linh bám vào, vì thế cũng tiện tiếp thu lực tín ngưỡng, nhưng như thế thì nếu có địch nhân tiến vào nơi đây, rất dễ dàng thông qua những mối liên hệ này, tìm thấy bản tôn của đối phương.
Rất nhiều Thần Linh phương tây đã chết, nhưng cũng có một số người còn sống.
Thần điện Lý Hạo tiến vào có tên Tử Vong Chi Thần.
Cũng chính là chỗ Trung Nguyên thường nói là Diêm Vương.
Tử Thần, trong số Thần Linh cũng xem như là nhân vật có thực lực cường đại.
Ngay khi Lý Hạo tiến vào, pho tượng hung thần ác sát của Tử Thần, dường như chấn động một cái, một cỗ tinh thần lực nhàn nhạt, quét sạch xung quanh, dường như cảm giác được cái gì đó, hoặc là cảm nhận được khí tức tử vong.
Nhưng, chỉ là một tia tinh thần lực, sao có thể dò xét đến sự tồn tại của Lý Hạo?
Mũi Hắc Báo bên người Lý Hạo khẽ nhăn, nhìn thoáng qua Lý Hạo, nó đã ngửi thấy mùi vị.
Những tên kia, bản thể cách nơi đây không tính quá xa.
Lý Hạo dừng lại trong nháy mắt, rất nhanh, mang theo Hắc Báo đi vào thần điện tiếp theo, chính là điện Nguyệt Thần ở khắp mọi nơi.
Một pho tượng uy nghiêm, thần thánh, mỹ lệ làm lòng người rung động, sinh động như thật, giống Nữ Vương đến mấy phần, nhưng lại không giống hoàn toàn, có thể là dáng vẻ của Nguyệt Thần đời thứ nhất, Nữ Vương bây giờ, lại là Nguyệt Thần đời thứ hai.
Trong pho tượng, tồn tại một chút lực tín ngưỡng.
Lý Hạo giương tay vồ một cái, bắt lấy.
Tra xét rõ ràng một phen, có chút nhướng mày, thú vị, lực tín ngưỡng của Thần Quốc, kỳ thật cũng là một loại đại đạo chi lực, nói như vậy thì kỳ thật rất nhiều năm trước, Thần Quốc đang nghiên cứu đại đạo.
Nói cách khác, trong lúc vô tình phát động đại đạo.
Vũ trụ đại đạo, vẫn luôn tồn tại.
Chỉ là, thời gian mỗi người phát hiện khác nhau, Lý Hạo và Viên Thạc, sau khi nghiên cứu sâu, phát hiện vũ trụ đại đạo tồn tại, kết hợp đạo mạch, từ đó bước vào vũ trụ đại đạo.
"Có lẽ... ngoài ta ra, những người khác, kỳ thật cũng có thể tiến vào trong vũ trụ đại đạo, chỉ là tương đối nguy hiểm, rất dễ dàng lạc đường trong vũ trụ đại đạo."
"Đại tinh lần trước, hẳn là... Trương An?"
Lý Hạo thầm nghĩ, nếu Trương An ngưng tụ tân đạo, có lẽ đã từng tiến vào vũ trụ đại đạo, mà chính mình lại không biết.
Điều này cho thấy... vũ trụ đại đạo, kỳ thật những người khác vẫn có cơ hội tiến vào.
Người tu luyện tân đạo, vũ trụ đại đạo cũng không kháng cự đối phương tiến vào.
Vũ trụ này, cũng không phải khu vực chuyên môn của mình.
Chỉ là, đi vào dễ nhưng đi ra khó.
Thần Linh, hẳn là cũng bắt đầu nghiên cứu vũ trụ đại đạo, lực tín ngưỡng phương tây, cũng có chút dáng vẻ của đại đạo chi lực, nếu những người như Lý Đạo Hằng ở bên ngoài, rất có thể sẽ đến Thần Quốc, nghiên cứu lực tín ngưỡng, từ đó tìm kiếm vũ trụ đại đạo.
"Nhưng ta khẳng định, phát hiện đạo mạch, đạo mạch liên hệ với ngôi sao, ta là người đầu tiên phát hiện!"
Lý Hạo thầm nghĩ, nếu không phải như vậy thì không có khả năng thiên địa khen thưởng chính mình một viên thần văn, thần văn chữ "Đạo".
Cho nên, thông qua đạo mạch, liên hệ vũ trụ đại đạo, nhất định mình là người đầu tiên phát hiện.
Mấy người lúc trước, có lẽ không có đạo mạch.
Cho dù có, cũng chỉ là một chút Thần Linh, u mê bên trong đạo mạch ra đời, lại không có ai chú ý tới.
Mà thông qua đạo mạch, trực tiếp tiến vào vũ trụ đại đạo, chính mình và lão sư, nhất định là người thứ nhất và người thứ hai.
Đang suy nghĩ thì pho tượng Thần Linh dường như cảm giác được gì đó, mở mắt ra, tín đồ bên cạnh, lại không hề phát hiện.
Những thần miếu này, kỳ thật cũng có thể có tác dụng như tai mắt.
Pho tượng Nguyệt Thần mở mắt, dò xét một phen.
Dường như hơi nghi hoặc một chút.
Mà Lý Hạo, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên bật cười, vốn hắn đang ẩn thân, trong nháy mắt xuất hiện, pho tượng kia đang muốn nhắm mắt, lại đột nhiên mở mắt lần nữa, chợt nhìn thấy một người, một chó.
Pho tượng dường như cũng cứng ngắc lại.
Ánh mắt, mắt trần có thể thấy, từ kinh ngạc, hóa thành phẫn nộ, từ phẫn nộ, hóa thành bất lực!
Lý Hạo!
Lý Hạo đến Thần Quốc!
...
Trong lúc đó.
Nguyệt Thần đang tránh truy sát, đột nhiên ánh mắt thay đổi, bên cạnh, mấy vị Thần Linh vội vàng nhìn về phía Nguyệt Thần, sắc mặt Nữ Vương có chút khó coi: "Không xong rồi!"
"Bệ hạ..."
"Lý Hạo, đến Thần Quốc!"
"Cái gì?"
Mấy người kinh hãi!
Thần Linh vẫn luôn rất kiêu ngạo, hơn nữa, Thần Linh không sợ chết, chết cũng có thể khôi phục, sớm muộn sẽ còn trở về, dù năm đó đối mặt Tân Võ, bọn họ cũng không e ngại như vậy, cho dù ta chết, vô số năm về sau, chúng ta cũng sẽ lại trở về.
Nhưng bọn họ, thật sự sợ Lý Hạo.
Bởi vì Lý Hạo giết bọn họ, là thật sự đánh giết căn cơ, hoàn toàn không thể khôi phục lần nữa, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngôi sao bản mệnh bị đối phương đánh nát hoàn toàn.
Những người khác không làm được, nhưng Lý Hạo có thể.
Cho nên, những Thần Linh này không sợ những người khác, nhưng chỉ sợ Lý Hạo đánh tới.
Sắc mặt Nữ Vương vô cùng khó coi.
"Hắn chủ động hiện thân... đáng chết!"
Vốn ả không phát hiện ra Lý Hạo, nhưng Lý Hạo chủ động hiện thân, đây là đang khiêu khích sao?
Nhưng trong lòng, đích xác có chút sợ hãi, chính ả kỳ thật không quá sợ, coi như Lý Hạo có thể giết ả, cũng chưa chắc dám, huống chi ngôi sao bản mệnh của ả không giống với các Thần Linh khác.
Nhưng Thần Linh khác... nếu à bị Lý Hạo tìm được ngôi sao bản mệnh, vậy liền xong đời.
Sắc mặt Nữ Vương thay đổi một trận, quay đầu nhìn thoáng qua, cắn rang nói: "Đi tìm Ánh Hồng Nguyệt nói chuyện!"
Đáng chết!
Vốn không muốn để ý tới Ánh Hồng Nguyệt, nhưng bây giờ... có lẽ nên đi tìm gã nói chuyện rồi.
Hơn nữa, Lý Hạo đã tới, phải cẩn thận.
Người này, có lẽ sẽ tới giết bọn họ.