Trong thần điện.
Hắc Báo hơi nghi hoặc mà nhìn Lý Hạo, len lén truy sát là được rồi, vì sao muốn hiện thân?
Người ta đã biết chủ nhân đã đến, người ta không bỏ chạy sao?
Lý Hạo khẽ cười, rời khỏi điện Nguyệt Thần, nói khẽ: "Không để cho đối phương biết ta tới, không có chút áp lực thì sao có thể có cảm thấy tuyệt vọng? Không có cảm giác tuyệt vọng, gặp được Ánh Hồng Nguyệt, sao có thể đấu với người ta được?"
Hắc Báo nghe không hiểu, nhưng không sao, Lý Hạo nói thế thì chính là thế.
Mà Lý Hạo, nhìn xung quanh một lần nữa, cũng không để Hắc Báo vội vã lần theo những Thần Linh này, cho bọn họ một chút thời gian.
Hắn tiếp tục đi dạo khắp nơi trong Thần Quốc phương tây.
Kiếm ý, dần dần bắt đầu tràn lan một chút.
Dần dần, bắt đầu tràn ngập tứ phương, kẻ yếu không cảm giác được, cường giả tất nhiên có thể cảm nhận được một chút, mà Lý Hạo, cũng không phải là vì bọn gia hỏa này, mà là vì một số người nào đó có lẽ trốn ở chỗ này.
...
Trong lúc đó.
Theo kiếm ý của Lý Hạo, bắt đầu khuếch tán tràn ngập ở phương tây, bỗng nhiên, trong một tòa thần điện, có người ngẩng đầu, nhìn ra ngoài một chút, cảm ứng một phen, có chút nhíu mày.
Hồi lâu, nhẹ giọng nỉ non một câu: "Trường Sinh Kiếm Ý... Lý Hạo?"
Lý Hạo, đến phương tây.
Tới thì tới là được rồi, gióng trống khua chiêng như thế, ngang ngược càn rỡ như vậy, là cảm thấy thiên hạ không ai có thể hạn chế hắn nữa, hay là có lý do gì khác?
Kỳ lạ!
...
Ở nơi khác.
Sắc mặt Ánh Hồng Nguyệt thay đổi, nhìn về một hướng, một cỗ kiếm ý nhàn nhạt, đang lan rộng.
Ánh Hồng Nguyệt còn chưa mở miệng, Phi Kiếm Tiên biến sắc: "Kiếm ý!"
Ánh Hồng Nguyệt không nói gì, những thành viên tổ chức bên cạnh, lại trong nháy mắt bạo động, kiếm ý?
Kiếm ý ở đâu ra?
"Lý Hạo!"
Phi Kiếm Tiên cắn răng, nhìn về phía Ánh Hồng Nguyệt, là Lý Hạo sao?
Ánh Hồng Nguyệt không để ý, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng: "Lý Hạo đến phương tây, người vũ trụ Hồng Nguyệt, cường giả dưới trướng thủ lĩnh Hồng Trần, nếu chúng ta tiếp tục chém giết thì cũng sẽ không có ý nghĩa gì! Liên thủ đi, đừng tự hao tổn nữa, nếu không... sẽ lời cho Lý Hạo."
Lý Hạo tới, hơn nữa, trương dương như vậy, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Chuyện tốt là, mọi người đều biết hắn tới, vài phe thế lực vốn đang rối bời, hẳn là sẽ không làm loạn nữa.
Chuyện xấu là... mọi người thế mà sợ hãi như vậy.
Đây không phải chuyện tốt!
Người còn chưa xuất hiện, áp lực vô hình, đã khiến rất nhiều người có cảm giác như bị đè ép.
Lúc này, trong hắc ám, có tiếng người mờ mịt: "Lý Hạo tới... chúng ta nên rời khỏi phương tây..."
Hiển nhiên, có người không muốn chạm mặt với Lý Hạo ở đây.
Nhưng Ánh Hồng Nguyệt lại khẽ nhíu mày: "Không ổn! Hắn vừa đến, chúng ta liền đi, sợ là sợ... không đi được!"
Không đi được?
Giờ khắc này, trong hắc ám, một vị áo bào đỏ hiển hiện, nhìn về phía Ánh Hồng Nguyệt, nói khẽ: "Ánh thủ lĩnh có ý gì? Lý Hạo coi như bước vào Thánh Đạo, cũng chỉ là một người, chúng ta bây giờ rời đi, chẳng lẽ hắn có ba đầu sáu tay, có thể bao trùm toàn bộ đại lục Ngân Nguyệt?"
Còn không đi được?
Làm sao có thể chứ!
Ánh Hồng Nguyệt không nói gì, chỉ là vộ vàng dò xét một phen, rất nhanh, mở miệng nói: "Biên giới ở Thần Quốc phương tây, Vô Biên thành, Chiến Thiên thành có lẽ đều đã đến, ôm cây đợi thỏ, lúc này rời đi, ngược lại trúng quỷ kế của hắn!"
"Chuyện này..."
Phải vậy không?
Mọi người cũng không biết.
Nhưng Lý Hạo trương dương như vậy, có lẽ chính là vì bức bách bọn hắn rời khỏi phương tây, từ đó dần dần đánh bại bọn hắn.
...
Những người này, nhanh chóng bắt đầu thương lượng đối sách.
Mà Lý Hạo, tiếp tục lan rộng kiếm ý.
Về phần phải chăng có người sớm đào tẩu thì cũng không quan trọng, dù sao Ánh Hồng Nguyệt xác suất lớn sẽ không trốn, Nữ Vương phương tây cũng thế, như vậy đã đủ rồi, những tên kia, không chừng sẽ còn nhạy cảm, lo lắng mình chỉ bức bách bọn hắn rời đi, dần dần đánh bại bọn hắn.
Trên thực tế... Lý Hạo không hề sắp xếp người coi chừng.
Không cần thiết.
Lãng phí thời gian, tiêu hao tinh lực.
Để bọn hắn nghi thần nghi quỷ thì tốt rồi, càng là người thông minh, càng không dám đi, càng là người ngu, càng sẽ trốn, mà người ngu chạy trốn, kỳ thật không có lý do để lo lắng, mà người thông minh... cũng chỉ cảm thấy, mình đang tính kế bọn hắn.
Im lặng không bằng khẽ động!
Động một chút, sẽ để cho một số chuyện trong bóng tối, đều nổi lên mặt nước.
Có lẽ, không cần tự mình động thủ, Ánh Hồng Nguyệt sẽ giúp ta giải quyết một số người, ví dự như phe Hồng Nguyệt, ví dụ như phe Trịnh Vũ, tên kia, có lẽ cũng nhớ bọn gia hỏa này.
Kiếm ý, tiếp tục lan rộng tứ phương.
Các mảnh vỡ Tinh Không Kiếm đã bị tàn phá, lúc này bỗng nhiên hiển hiện, giải tán hướng tới bốn phương tám hướng.
Lý Hạo cũng không che giấu hành tung, đi dạo một cách quang minh chính đại.
Trong lòng, lại nghĩ đến những chuyện khác.
Lực tín ngưỡng... Thần Linh... vũ trụ đại đạo...
Lúc này, hắn thay mình vào vị trí của Lý Đạo Hằng, nếu người này đi ra Kiếm Thành, đi tới phương tây, hắn ta sẽ làm gì?
Hắn ta theo đuổi cái gì?
Những người này, năm đó phản bội Kiếm Tôn, phản bội Tân Võ, đến cùng là vì sao?
Thực lực?
Đại đạo?
Hay là thứ gì khác?
Nếu là vì tăng lên thực lực, vì đại đạo... vậy làm ra tất cả mọi chuyện, cũng sẽ là vì tăng chính mình lên.
Vẫn mãi không lộ diện, có lẽ là vì tìm cơ hội, làm bản thân mạnh lên, mà phương tây, tồn tại Thần Linh, tồn tại lực tín ngưỡng, thậm chí có cơ hội kết nối vũ trụ đại đạo, nhưng hẳn là đối phương trước đó không thể đi vào vũ trụ đại đạo... vậy làm sao để lợi dụng lực tín ngưỡng, làm bản thân mạnh lên?
Đạo mạch?
Tín ngưỡng?
Làm sao để cho người ta tín ngưỡng?
Suy nghĩ thoáng hiện, Lý Hạo trong lòng hơi động, bỗng nhiên, trong nháy mắt hiện lên ở trong một chỗ thần điện, giương tay vồ một cái, một vị tư tế bị hắn bắt lấy, sắc mặt người kia đại biến.
Ánh mắt Lý Hạo có chút hư ảo, nói khẽ: "Phương tây, có Kiếm Thần sao?"
Thần Linh!
Hấp thu lực tín ngưỡng!
Tế tự kia có chút mờ mịt, ánh mắt dần dần có chút đục ngầu, lẩm bẩm nói: "Kiếm Thần? Không có... không có Kiếm Thần..."