Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200: Hợp Tác

Chương 200: Hợp Tác Chương 200: Hợp Tác

Chương 200: Hợp Tác

Thấy Lưu Long trầm mặc, Lý Hạo lại thận trọng nói: “Còn nữa lão đại, ta đề nghị không nên đem thế lực mà Ngân Thành sở hữu tất cả đều đẩy lên mặt đối lập, kéo từng người một xuống thì càng có lợi cho chỗ đứng của chúng ta ở Ngân Thành hơn!”

“Tuy chúng ta là khắc tinh của tội ác, nhưng mà có một số người chỉ sai phạm việc vặt… Ví dụ như trộm gà bắt chó, ta nghĩ không thiếu những Siêu Năng Giả từng có quá khứ đen như vậy, đối với những kẻ đó, chúng ta có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”

Lưu Long không nói chuyện, ông ta đang lẳng lặng suy nghĩ.

Một lát sau, ông nhìn về phía Vương Minh, “Vương phó bộ, ngươi thấy thế nào?”

Vương Minh không biết nói gì hơn, gã thấy thế nào ư?

Ta không biết gì cả, ngươi đừng hỏi ta!

“Ta không có ý kiến!” Vương Minh đáp.

Lưu Long vuốt vuốt cằm, cuối cùng ông hạ quyết định: “Ta sẽ tạo công văn phân phát xuống! Bọn họ chủ động tới đăng ký và nộp hồ sơ là tốt nhất, nếu không thì… nhất định phải tạo dựng uy thế. Mấy năm nay, nội bộ Ngân Thành vẫn còn tồn tại không ít vấn đề. Lý Hạo ngươi hẳn là hiểu rõ nhất, có một vài án treo vẫn chưa tìm thấy hung thủ, rất có thể chính là do đám Siêu Năng Giả ấy làm, đáng tiếc là bọn chúng ra tay rất gọn gàng, chúng ta không tìm thấy chứng cứ nào cả.”

“Hiện tại trước tiên đem toàn bộ Ngân Thành chỉnh đốn lại một lần, nếu có vấn đề gì cũng dễ dàng tìm được người.”

Lý Hạo chủ động xin ra trận, “Lão đại, ta sẽ đích thân đi đưa công văn, biểu đạt thành ý của chúng ta!”

“Ngươi đi?”

Lý Hạo gật đầu.

Đây là một cơ hội tốt để nắm rõ được việc rốt cuộc Ngân Thành có bao nhiêu Siêu Năng Giả, bởi vì hắn có thể nhìn thấy được vầng sáng bao xung quanh người bọn họ.

Chỉ cần là kẻ có siêu năng trong người thì hắn đều có thể nhìn thấy quầng sáng, Nguyệt Minh sư cũng vậy mà Tinh Quang sư cũng thế, càng mạnh thì quầng sáng kia lại càng rõ ràng, đôi mắt của Lý Hạo so với cái máy dò xét Siêu Năng Giả kia còn đáng tin hơn nhiều.

Phạm vi dò xét của máy quá nhỏ, hơn nữa còn không thể phát hiện được năng lực thần bí bị áp chế, tuy là kẻ yếu rất khó áp chế nhưng không có nghĩa là không có khả năng.

Nếu đã quyết định tạm thời tiếp tục ở lại Ngân Thành, Lý Hạo cũng hy vọng có thể thăm dò kỹ càng hơn tình huống của toàn bộ địa phương.

Thuận tiện nhìn xem đến cùng Ngân Thành ẩn giấu bao nhiêu cường giả.

Đúng vậy, chắc chắn là có không ít!

Đặc biệt là khi sự tình của Hồng Nguyệt và bát đại gia tộc bị lộ ra ngoài, hắn đoán khoảng thời gian gần đây đã có vô số Siêu Năng Giả lén lút ẩn nấp vào thành.

Ngoài ra có lẽ có thể mượn cơ hội tới mỏ khai thác của Kiều thị điều tra một chút.

Đây chính là một trong sáu tập đoàn lớn nhất ở Ngân Thành, dưới tình huống bình thường, nếu là lúc trước thì Lý Hạo không có lý do cũng không có tư cách để đến đó, nhưng hiện tại thì thật đúng lúc.

Lưu Long thoải mái đáp ứng: “Được! Cần chúng ta trợ giúp gì không?”

“Cần, để Vương phó bộ đi cùng ta nhé?”

Lý Hạo tươi cười quay sang Vương Minh, “Ngươi là Siêu Năng Giả của Bạch Nguyệt Thành, là đại nhân vật, người bình thường sẽ không dám làm phật lòng ngươi. Vả lại ngươi xuất hiện cũng đại biểu thành ý và quyết tâm của chúng ta, trừ khi đối phương muốn hoàn toàn xé mặt với Tuần Dạ Nhân, bằng không thì nhất định sẽ nghe lời!”

“Cũng được!” Lưu Long đồng ý.

Vương Minh muốn nói lại thôi, gã không muốn đi.

Má nó.

Tại sao Lý Hạo nhất định phải kéo theo gã làm gì?

Không phải Hồ Hạo và Lý Mộng cũng đang ở đây sao?

Hai người bọn họ cũng là người từ Bạch Nguyệt Thành đến còn gì.

Vương Minh thật mệt tâm, gã thật sự không muốn tới đây làm việc. Trước khi đi đã nghĩ, tới đây rồi thì mọi chuyện đều cho Lưu Long tự quyết, bọn họ muốn làm gì thì làm, gã không can thiệp là được.

Giờ thì hay rồi, chuyện gì cũng đều kéo theo gã.

Họp xong.

Lý Hạo lôi kéo Vương Minh cùng nhau đi ra ngoài.

Vương Minh có chút không tình nguyện, nhịn không được nói: “Lý Hạo, loại chuyện nhỏ nhặt thế này, mình ngươi đi là được, kéo theo ta làm cái gì?”

“Người tài thường phải gánh nhiều việc mà!”

Lý Hạo cười làm lành, sau đó lại thấp giọng thì thào: “Lão Vương, có muốn lập công để sớm được trở lại Bạch Nguyệt Thành không?”

Ánh mắt Vương Minh khẽ nhúc nhích, “Lập công như thế nào?”

“Ví dụ như tìm được bí mật của bát đại gia tộc ở Ngân Thành, hoặc là tìm được căn cứ của ba tổ chức lớn ở bên này, hoặc là giết chết một vài đào phạm, không nữa thì trực tiếp thăng cấp Nhật Diệu… Có quá nhiều cách.”

“Chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi kéo ta đi đưa công văn với ngươi?”

“Đương nhiên là có!”

Lý Hạo tủm tỉm cười, “Như vậy thì chúng ta mới có cơ hội hiểu rõ bí mật Ngân Thành hơn! Chẳng lẽ ở trong văn phòng cả ngày, chờ manh mối chủ động dâng tới cửa sao? Lão Vương, chúng ta đều còn trẻ, ta cũng muốn thăng chức, cho nên cùng nhau làm một trận đi.”

Vương Minh có chút động lòng, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu, “Đi thôi!”

Lý Hạo cười thầm, biết ngay gia hỏa này dễ bị lừa… à không, là dễ thuyết phục mà!

Nếu như tình huống cho phép, hắn thật sự rất muốn tới mỏ khu Kiều thị xem thử.

Bởi vì Liễu Diễm từng nói, hình như chồng nàng đã phát hiện ra cái gì đó ở khu mỏ bên kia. Khu mỏ Kiều thị nằm ở vùng ngoại ô, cách nội thành cũng không quá xa, vẫn luôn đối ngoại nói là khai thác quặng, cũng không rõ đến cùng là loại khoáng sản gì.

Nhưng mà rõ ràng Kiều thị là một tập đoàn lớn, lại chỉ khai thác một khu mỏ nhỏ như vậy thì không quá phù hợp, không phải là không kiếm được tiền, mà là số tiền kiếm được sẽ không như mong đợi.

Có người nói, Kiều thị muốn quay về quê nhà, ở Ngân Thành lấy quặng là vì muốn cung cấp cho người dân càng nhiều cơ hội nghề nghiệp hơn, cũng cung cấp cho Ngân Thành càng nhiều thu nhập từ thuế hơn.

Lý Hạo lại không cho là như vậy, thương nhân đều muốn trục lợi, Kiều thị làm gì có lòng tốt như thế.

Tuy rằng hắn rất sốt ruột muốn tới đó, nhưng mà điểm đến đầu tiên không thể là Kiều thị được.

Buổi chiều.

Lý Hạo đi cùng Vương Minh, lúc này đổi thành Vương Minh lái xe, gã chết sống cũng không cho Lý Hạo ngồi vào ghế lái lần nữa.

Để gia hỏa này cầm lái, đến Siêu Năng Giả như gã và hai người Hồ Hạo cũng ăn không tiêu, Lý Mộng tệ hơn còn nôn khan một đợt.

“Chúng ta đi đâu?”

“Ngân Thành cổ viện!”

Lý Hạo đáp: “Đó là học viện cũ của ta, tuy ta đã thôi học nhưng mà ta vẫn muốn nhìn thử một chút xem thực lực của cổ viện bên này rốt cuộc là như thế nào, ta còn nhớ trước kia có một vài giáo sư mỗi khi ra ngoài đều có đội bảo an của cổ viện đi theo hộ tống.”

Cổ viện chắc là phải có chút thực lực.

Không tính lão sư, Lý Hạo cảm thấy có lẽ cũng có một vài cường giả khác ở đó.

Công tác chủ yếu của cổ viện là nghiên cứu khai thác văn minh cổ đại, nhưng mà cũng có không ít những chuyên ngành quan trọng khác, lúc Lý Hạo còn học ở đó đã từng nghe nói, cổ viện bên này còn thăm dò những lĩnh vực khác của nền văn minh cổ đại.

Bình Luận (0)
Comment