Chương 209: Hắc Báo Cáo Trạng
Cùng lúc đó.
Trên xe.
Dáng vẻ tươi cười của Lý Hạo dần dần thu lại, nhìn thoáng qua Vương Minh, nửa ngày sau mới nói: "Lão Vương, Nhật Diệu thật sự là cường giả sao?"
"Nói nhảm!" Vương Minh câm nín.
"Ngươi có biết toàn bộ Tuần Dạ Nhân tại Ngân Nguyệt hành tỉnh mới có được bao nhiêu Nhật Diệu không? Một Siêu Năng Giả Nhật Diệu cũng tương tự như một võ sư Đấu Thiên, một người địch ngàn người, ai mà không phải là cường giả một phương?"
Lý Hạo yên lặng gật đầu.
Nhưng trong lòng lại thầm mắng, là thật ư?
Mẹ nó!
Thế mà sâu trong quặng mỏ, lão tử thấy được tận ba chùm sáng lớn, cả thảy là ba vị Nhật Diệu!
Cộng thêm Kiều Phi Long có lẽ là Tam Dương nữa.
Nói đùa, ngươi nói với ta Nhật Diệu là cường giả đỉnh cấp, bình thường không thể gặp?
Hắn chỉ mới tiếp xúc với lĩnh vực siêu năng có vài ngày mà đã nhìn thấy tới mấy vị Nhật Diệu. Hách Liên Xuyên, vị Đoạn Thiên Thần Sư, tên Nhật Diệu từng đối địch với Hoàng Vân, bản thân Hoàng Vân, hiện tại có khả năng còn có Kiều Phi Long và 3 người đang ẩn mình trong quặng mỏ!
"Kiều gia!"
Trong lòng của hắn càng thêm ngưng trọng, Kiều gia thật sự chỉ là công cụ kiếm tiền của Diêm La thôi sao?
Đừng có đùa!
Nếu như Diêm La cường đại như vậy thì Lý Hạo cảm thấy Hồng Nguyệt hay Tuần Dạ Nhân căn bản không thể nào so sánh với đối phương được, ai mà lại để nhiều cường giả như vậy tọa trấn trong một nơi chỉ dùng để vơ vét của cải cho một tổ chức chứ?
"Hẳn là nhờ có bảo bối của bát đại gia tộc làm bọn hắn thăng cấp. . . Nhất định là vậy, trăm phần trăm là vậy!"
Lý Hạo kết luận, Kiều gia chắc chắn không đơn giản, xem ra bọn họ đã âm thầm phát hiện cái gì đó sau nhiều năm cắm rễ tại Ngân Thành, đồng thời còn lẳng lặng nuốt riêng chỗ tốt ấy sau lưng Diêm La.
Bằng không, Kiều gia cũng không có khả năng cường đại như vậy.
Một tập đoàn địa phương lại ẩn chứa nhiều cường giả như thế, có phải đã quá xem thường Tuần Dạ Nhân bọn hắn rồi hay không?
Hơn nữa, cứ nghĩ tới việc Kiều gia lấy được đồ tốt làm Lý Hạo đau lòng không thôi, đừng nói là đã đem di tích đào sạch rồi nhé?
Chồng Liễu Diễm đã chết nhiều năm, cũng có nghĩa là từ mấy năm trước thì đối phương đã phát hiện ra di tích, xem ra bọn chúng đã mò được rất nhiều đồ tốt trong vài năm qua.
"Kiều gia ẩn nhẫn không thể hiện, Diêm La cũng không có động tĩnh gì, lại càng không nghe nói có quá nhiều cử động ở Ngân Thành. Rốt cuộc Kiều gia và Diêm La có phải cùng một bọn hay không?”
Bấy giờ, trong lòng của hắn nảy sinh vô số nghi ngờ.
"Tìm lão sư thương nghị đã!"
Trong lòng Lý Hạo vừa sợ hãi, vừa có chút phấn khích.
Có lẽ lần này có thể nhân cơ hội làm vài chuyện gì đấy.
Bên cạnh, Vương Minh khó hiểu nhìn hắn.
Gia hỏa này sắc mặt đổi tới đổi lui, là tắc kè hoa sao?
Nhận được năng lượng thần bí nên hưng phấn đến vậy?
Chẳng lẽ là cho rất nhiều?
Nghĩ tới đây, gã bỗng thấy hơi tiếc nuối vì ban nãy không chủ động giành đi lên kiểm tra tổng bộ Kiều thị. Có điều rất nhanh Vương Minh đã vứt bỏ ý nghĩ ấy, gã cũng không phải là Lý Hạo, gia hỏa này kiến thức hạn hẹp nên mới dám nhận hối lộ công khai như thế, sớm muộn gì gã cũng sẽ báo cáo hắn!
Đương nhiên, nếu như Lý Hạo chia cho gã một chút. . . Phi!!! Vương Minh gã có chết cũng không thèm chia đồ hối lộ với hắn!
Đủ các loại suy nghĩ trong đầu, Vương Minh bất giác tăng nhanh tốc độ lái xe hơn.
. . .
Ngân Thành cổ viện.
Lý Hạo vừa rời đi không lâu.
Trước đó hắn cũng không có đến gặp Viên Thạc mà đến chỗ viện trưởng trước.
Bây giờ hắn đang tiến thẳng về phía tiểu viện của Viên Thạc.
Vương Minh không đến, tên kia nói không muốn vào nên đã lái xe chờ ở bên ngoài. Lý Hạo hiển nhiên không có ý kiến gì.
. . .
Trong tiểu viện.
Viên Thạc đang rảnh rỗi chơi trò đọ mắt phân cao thấp cùng một con chó.
Gần đây, thú vui lớn nhất của Viên Thạc chính là huấn luyện Hắc Báo. Ông có vẻ rất thích chuyện này. Lý Hạo cũng không biết sợi dây thần kinh nào của ông bị đứt nữa, dù sao cũng đã ‘giày vò’ Hắc Báo suốt nửa tháng nay rồi mà vẫn chưa chán.
"Lão sư!"
Lý Hạo vừa lên tiếng chào hỏi thì Hắc Báo lập tức đã rú lên đáp lại. Nháy mắt đã xông tới phía trước, hai chân trước ôm chặt lấy đùi Lý Hạo.
"Ngao ô! Gâu gâu! Meo meo!"
Lý Hạo sững sờ, mấy tiếng phía sau là cái quỷ gì vậy?
"Hắc Báo, mày học tiếng mèo kêu làm gì?"
"Ngao ô, ngao ô..."
Hắc Báo gấp không chịu được, nó cũng đâu muốn đâu!!!
Lão đầu kia thật quá đáng! Tự nhiên trong đầu ông ta nảy ra cái suy nghĩ rằng nó không phải loài chó thuần chủng mà là một loài tạp giao (*)!!
(*) Tạp giao: Giao phối hỗn tạp.
Nói không chừng có thể giống mèo biết leo cây, giống sói biết cắn người, hoặc đáng sợ hơn là biết cày ruộng như trâu nữa… Chưa kể còn rất nhiều ‘tài năng’ khác.
Tóm lại, mấy ngày nay tình cảnh của Hắc Báo vô cùng căng thẳng.
Thật sự quá thảm!
Vất vả lắm mới nhìn thấy Lý Hạo, nó chỉ hận không thể cùng bỏ trốn với hắn ngay lập tức. Nó không muốn ở chung với lão đầu kia nữa, thật sự không muốn!
"Tới rồi à?"
Viên Thạc thoạt nhìn rất trẻ, ông không để ý tới Hắc Báo đang ‘cáo trạng’, chỉ tùy ý xoa tay, "Đừng không có chuyện gì cũng chạy đến chỗ ta, nếu rảnh quá thì dành thời gian mà luyện võ đi.”
“Mà lúc nãy không phải đã là tới cùng với Tiểu Vương rồi sao?”
"Ừm, có điều ban nãy tới vì chính sự nên mới không đi quấy rầy lão sư."
"Không sao."
Viên Thạc cũng chỉ tùy tiện hỏi chứ cũng không quá để ý xem bọn họ có tới hay không.
"Ngươi kiếm được con chó này cũng không tệ!"
Viên Thạc cười ha hả chỉ vào Hắc Báo khiến nó run lên.
Lý Hạo bất đắc dĩ: "Lão sư, ngài đã đánh nó à?"
"Đánh nó?"
Viên Thạc xua tay, "Làm gì có chuyện đó!”
“Ta từ trước đến nay dạy dỗ người khác chưa bao giờ áp dụng phương thức trừng phạt hay đánh đập, dù là đối với người hay chó cũng vậy. Chính ngươi nói xem trong mấy năm ta dạy dỗ ngươi đã từng phạt đòn ngươi bao giờ chưa? Ta đã từng đánh ngươi chưa?”
"Thế thì không có."
Lý Hạo trả lời, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Không đánh, cũng không trừng phạt… Vậy thì Hắc Báo sợ cái gì?
"Gâu gâu gâu!"
Hắc Báo lập tức sủa vang một trận, Viên Thạc vui vẻ vò đầu chú chó đáng thương, "Con chó này đang cáo trạng? Ta thật sự không có đánh nó! Ta chỉ là dùng Đao năng và năng lượng thần bí kích thích nó một trận… Cái khác không nói, riêng tố chất thân thể của nó thì thật sự không tồi!”
Lý Hạo vừa nghe liền hiểu.
Có chút dở khóc dở cười.
Chuyện này so với đánh còn thảm hơn!
Kích thích bằng Đao năng và năng lượng thần bí…
Haizz, không có Tinh quang năng của ngọc kiếm trung hòa, loại cảm giác đó...
Sảng khoái!
Dĩ nhiên, nếu như có Tinh quang năng trung hòa thì quá thoải mái, còn một khi không có... Chậc! Hắn đã có thể tưởng tượng được tình trạng thê thảm của Hắc Báo mấy ngày nay.
Đương nhiên, thống khổ xen lẫn hạnh phúc!
Lý Hạo vỗ vỗ đầu Hắc Báo, "Lão sư là muốn tốt cho mày. Đừng không biết quý trọng. Mày phải biết, những bảo vật mà lão sư cho mày chính là ngàn vàng khó cầu! Mày đã là tiểu cẩu sắp thành tinh, chắc chắn phải biết sự trân quý của chúng. Lần trước chết nhiều người như thế còn không phải là vì tranh đoạt mấy món bảo vật này sao?"
Hai mắt Hắc Báo đẫm lệ sủa gâu gâu, nó biết.
Thế nhưng... Ngươi không biết đâu, lão đầu biến thái này chuyên môn dùng những năng lượng kia thay phiên kích thích nó. Còn nói là muốn kiểm tra giới hạn chịu đựng của nó. Mấy ngày nay đơn giản là sống không bằng chết!
Lý Hạo không để ý Hắc Báo. Dù sao thì điều này đối với nó chỉ có lợi không có hại.
Người bình thường lão sư còn chẳng thèm liếc mắt một cái nữa là.
Cẩu tử nhà ngươi có phúc mà không biết hưởng.
Hắn không thèm để ý đến sự cầu cứu của Hắc Báo, mà là quay sang Viên Thạc nói: "Lão sư, ta có chút việc…"