Chương 211: Không Hổ Là Viên Lão Ma
Lý Hạo lộ ra dáng vẻ thần bí, "Lão sư, ngài cùng Kiều Phi Long coi như có quen biết, ngài đoán xem lão có phải là siêu năng giả hay không?"
"Phải!" Viên Thạc lạnh nhạt đáp: "Là siêu năng giả."
Lý Hạo sững sờ.
"Ngài biết?"
"Không biết."
Viên Thạc bình tĩnh tự nhiên. Một giây sau, ông xùy một tiếng, vỗ đầu Lý Hạo, "Ngươi đã nói như vậy mà ta còn tỏ vẻ không đoán được, là chê ta ngốc hay ngươi ngốc đây?"
Đồ đệ của mình hỏi những lời này thì ông lập tức hiểu rõ.
Lý Hạo không nói gì.
Viên Thạc thấp giọng thì thầm: "Hắn là siêu năng giả? Nói thật, không lâu trước đây ta còn gặp hắn, nếu như hắn là siêu năng giả thì chỉ có hai khả năng. Hoặc là yếu đến mức ta không thể cảm nhận, hoặc là mạnh trên cả ta.”
Chỉ có hai loại khả năng đó!
Dứt lời, ông lại nói: "Có thể che giấu ta, vả lại ngươi còn cố ý chạy tới nói một lần... Chẳng lẽ hắn rất cường đại? Là Nhật Diệu? Hay Tam Dương?"
Về phần Nguyệt Minh thì tính là là cường giả cái gì chứ!
Viên Thạc lẩm bẩm: "Kiều thị có quan hệ với di tích sao? Chẳng lẽ dưới đáy mỏ quặng có di tích? Chính vì hắn đạt được di tích của bát đại gia tộc cho nên mới lấy được chỗ tốt, im hơi lặng tiếng trở thành cường giả? Nhưng mà hắn vẫn một mực giấu kín như vậy là đang có âm mưu gì?"
"Không ngờ Ngân Thành thật sự có di tích... Đáng tiếc ta lại không phát hiện. Nếu như biết thì ta đã sớm tiến vào Đấu Thiên rồi."
Viên Thạc cảm khái một tiếng, không để ý thấy Lý Hạo có chuyện muốn nói.
"Tam Dương sao?"
Ông thì thào: "Nếu như Kiều Phi Long là Tam Dương thì hắn không tới nỗi tự mình đi khai phá di tích. Nhất định còn có người hỗ trợ. Chẳng lẽ dưới tay hắn còn có Nhật Diệu nào khác?"
Ông sờ sờ cái cằm trơn bóng không có lấy một sợi râu, "Một người, chỉ sợ hắn sẽ lo lắng đối phương mang theo khoản tiền ấy rồi chạy trốn. Vậy nên ít nhất cũng phải hai người…"
Hai người mới có thể ngăn cản được lẫn nhau!
Đối với loại người như Kiều Phi Long mà nói thì sự tin tưởng bao giờ cũng có giới hạn. Lão không thể tùy tiện tin tưởng một người vô điều kiện được. Với lại đối phương sở hữu một xí nghiệp lớn, có đầy đủ tài nguyên cùng tiền tài, thừa sức bồi dưỡng ra một vài siêu năng giả.
"Ngân Thành… địa phương nho nhỏ này thật đúng là không yên ổn!"
Viên Thạc cảm khái lần nữa: "Tiểu Hạo! Nếu như ngươi không quan tâm mộ tổ hoặc tổ địa của bát đại gia tộc, ta thấy vẫn là không nên chọc vào. Đây là một tổ ong vò vẽ đó!"
Lý Hạo câm nín, nãy giờ ta còn chưa có cơ hội nói gì, nhưng rất rõ ràng là lão sư đã tự mình đoán được việc đối phương không chỉ có một vị cường giả.
Đúng là gừng càng già càng cay!
"Lão sư, nếu ta không nhầm thì Kiều Phi Long là Tam Dương. Mặt khác, dưới trướng lão còn có ba vị Siêu Năng Giả là Nhật Diệu, còn có một vị Nguyệt Doanh."
Viên Thạc hít một ngụm khí, "Thật sự không dễ chọc! Tiểu Hạo, ngươi xem bộ xương già này của lão sư đi, chịu không được giày vò cỡ đó đâu!"
Dứt lời, ông lại nhìn chằm chằm Lý Hạo, "Ngươi muốn đoạt lại di tích à?"
Lý Hạo ngượng ngùng, "Ta chỉ nghĩ như vậy thôi..."
"Ta hiểu, dù sao ngươi cũng là truyền nhân duy nhất của bát đại gia tộc. Di tích của bát đại gia tộc thì theo lý mà nói đều nên là của ngươi. Mà của ngươi cũng chính là của ta. Cho nên ý ngươi là Kiều Phi Long đang chiếm cứ chỗ tốt của chúng ta, đúng không?"
Lý Hạo vội vàng gật đầu.
Viên Thạc lại nói: "Còn có, di tích của bát đại gia tộc, khả năng cần binh khí hoặc là huyết mạch của ngươi tới mở. Cho dù hắn có mở thì nhiều nhất cũng chỉ mở được một khe hở. Không có khả năng mở ra hoàn toàn! Cho nên khẳng định hắn cũng đang đánh chủ ý lên người ngươi, nói như vậy thì... Chúng ta đã kết thù?"
Lý Hạo gật đầu lần nữa, lão sư nói đều không sai!
Viên Thạc nhướng mày, "Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương! Nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất!"
"Đối phương rất có thể là quân cờ của Diêm La..."
Lý Hạo còn chưa nói xong thì Viên Thạc đã tỏ vẻ xem thường, "Không có việc gì, nhất định hắn đang âm thầm làm chuyện tốt sau lưng Diêm La! Loại người như Kiều Phi Long, ta hiểu rất rõ. Nếu như hắn nói cho Diêm La biết thì làm gì còn có chỗ cho hắn tới húp chén canh."
"Chỉ cần hai ta diệt cỏ tận gốc, xử lý Kiều Phi Long và đám siêu năng giả dưới tay hắn, thậm chí giải quyết luôn con của hắn và những kẻ giúp hắn khai phá di tích là được, tới lúc đó, cho dù Diêm La có vài suy đoán thì cũng không đoán được cụ thể, lại càng khó mà phát hiện ra di tích."
Lý Hạo há hốc miệng.
Hắn chỉ đang hoài nghi nhưng lão sư lại nói rất chắc chắn, như thể ông hiểu rất rõ về Kiều Phi Long!
Viên Thạc bật cười, "Nhìn cái gì, quá bình thường! Nói thẳng ra thì lão sư ngươi cũng là loại người này. Chẳng qua do tình thế bức bách, bằng không ngươi cho rằng ta nguyện ý làm tay chân cho Tuần Dạ Nhân, làm công cụ hình người khai phá di tích cho bọn hắn? Ta là không có cách, nếu không thì ta cũng muốn độc chiếm!"
Viên Thạc ông chưa bao giờ tự nhận mình là người hiền lành.
Chỉ có Lý Hạo tự cảm thấy như vậy mà thôi.
Nếu đứng ở góc độ của Kiều Phi Long thì ông cũng sẽ làm như vậy.
Đây là chính là tính cách điển hình của võ sư thế hệ trước, kiệt ngạo, ích kỷ, tham lam! Thật ra Viên Thạc đều có!
Chỉ là nhiều năm tu thân dưỡng tính, cộng thêm mấy năm trước trọng thương, ông cho rằng mình chắc chắn phải chết. Con đường phía trước đã đâm vào ngõ cụt, dưới sự nản lòng thoái chí, lúc đó mới nhận Lý Hạo, biểu hiện ra hình tượng người thầy hiền lành, cao cao tại thượng.
Thật ra Viên Thạc ông chính là Viên lão ma.
Đều là cùng một loại người, sao ông có thể không hiểu rõ Kiều Phi Long?
Cho nên vừa mở miệng chính là diệt khẩu, đuổi tận giết tuyệt!
Không chỉ như vậy, Viên Thạc còn nói: "Chẳng những phải diệt khẩu mà động tĩnh còn không thể quá lớn! Không thể để cho mọi người biết Kiều Phi Long là một cường giả! Kiều Phi Long là Nguyệt Minh thì không có vấn đề gì, nhưng mà hắn nhất định không thể là Tam Dương hay Nhật Diệu! Bằng không, Kiều Phi Long hắn làm gì phải ở lại Ngân Thành nhiều năm như vậy?"
"Nguyệt Minh thì không thành vấn đề. Vốn là công cụ vơ vét của cải của Diêm La, lại có tiền, trở thành Nguyệt Minh thì có gì đặc biệt hơn người? Duy chỉ có không có khả năng là Nhật Diệu hay Tam Dương, rõ chưa?"
Lý Hạo có phần không thích ứng kịp tiết tấu của lão sư, "Lão sư, ý của ngài là... Chúng ta chuẩn bị trực tiếp chơi lão?"
Đúng vậy, Viên Thạc chính là có ý này.
Không có bất kỳ chần chờ!
Lý Hạo vừa tiết lộ thông tin thì trong đầu ông đã nảy qua một lượt phương pháp làm như thế nào để giết người diệt khẩu.
Hiệu suất này, sự quả quyết ngoan độc này... Thật không hổ danh là Viên lão ma!
Viên Thạc hừ lạnh một tiếng, "Khi đã cần quyết đoán mà không biết quyết đoán thì chính là ngu dốt, yếu đuối! Đã biết rõ đối phương là kẻ địch thì đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc! Lão sư ngươi năm đó chính là nhân từ nương tay, không trực tiếp xử lý Ánh Hồng Nguyệt, để hắn thoát được một kiếp. Kết quả thì sao? 20 năm qua ta phải trốn đông trốn tây, ngươi không nên học ta!"
Không làm thì thôi! Đã làm thì phải làm triệt để!