Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212: Không Dễ Làm!

Chương 212: Không Dễ Làm! Chương 212: Không Dễ Làm!

Chương 212: Không Dễ Làm!

Viên Thạc nhìn về một phương hướng, chính là phương hướng tổng bộ mỏ quặng Kiều thị.

Viên Thạc trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Coi như ta lần nữa vận dụng kỹ năng tất sát cũng chỉ có thể giết Kiều Phi Long, còn ba tên Nhật Diệu còn lại thì sẽ rất khó đối phó! Một mình ta không có khả năng địch nổi toàn bộ bọn chúng, huống hồ động tác lại phải nhanh. Ba người kia có ở trong mỏ quặng không?"

"Có!"

"Vậy thì nhất định phải chia binh!"

Viên Thạc lẩm bẩm: "Ta đi đối phó với Kiều Phi Long thì chỗ ngươi phải tìm người đối phó với ba tên Nhật Diệu. Chưa kể, trừ bốn tên này ra thì vẫn có các siêu năng giả khác, bao gồm đứa con trai của hắn. Toàn bộ phải đối phó cùng một lúc!”

“Đây không phải chuyện một hai người có thể hoàn thành. Nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết thảy, nhưng trên hết là không được gây ra động tĩnh lớn."

"Bây giờ Ngân Thành nhìn thì như gió êm sóng lặng, nhưng lại không biết có bao nhiêu ánh mắt đang bí mật nhìn chằm chằm chúng ta."

Nói đến đây, ông lại day day trán, "Tốt nhất là một chút tiếng gió cũng không thể để lộ. Bằng không Kiều Phi Long vừa chết thì sẽ có người hoài nghi đến mỏ quặng... Hoặc là tìm lý do, nói bọn chúng cùng Hồng Nguyệt có liên hệ. Lấy cớ cái này chém giết Kiều gia! Lại dùng danh nghĩa của Tuần Dạ Nhân để niêm phong toàn bộ mỏ quặng Kiều thị!"

Lý Hạo vò đầu, tính toán một chút, "Toàn phân bộ của chúng ta cùng tiến lên thì có hy vọng đối phó với một vị Nhật Diệu không?"

"Không kém lắm!"

Đúng vậy, tiểu đội của Lưu Long bên này, cộng thêm bọn người Vương Minh, mọi người liên thủ thì có lẽ mới đối phó với một vị Nhật Diệu. Có thể thấy được Nhật Diệu cường đại như thế nào.

Nhưng đối phương lại có tới ba tên Nhật Diệu!

Chớ nói chi quặng mỏ Kiều thị còn có các siêu năng giả cũng như các võ sư khác ở đó. Thậm chí ở trên mỏ quặng còn có đội bảo tiêu, mặc dù phần lớn đều là người bình thường, nhưng mấy kẻ làm công việc này đều là hạng người tàn nhẫn, chưa kể mỗi người đều được trang bị vũ khí nóng phòng thân.

Đây cũng là điều cho phép, quặng mỏ Kiều thị có chứng nhận sử dụng súng, mà dưới trướng cũng có công ty bảo an.

Lý Hạo hơi nhức đầu, "Hay thôi tạm thời coi như không biết đi. Trong thời gian ngắn, chúng ta căn bản không làm gì được bọn chúng. Ngược lại dễ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, để bọn chúng chạy thoát. Diệt sạch Kiều gia mà gây ra động tĩnh lớn, hay ngược lại bị bọn chúng miểu sát đều không phải kết quả mà ta muốn thấy."

Lý Hạo chỉ muốn giải quyết đối thủ trong âm thầm, im hơi lặng tiếng mà cầm tới chỗ tốt, không cho ngoại nhân biết.

Bằng không nếu bị tất cả mọi người biết chuyện thì dù có đoạt được nhiều bảo vật tới đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hắn không có hứng thú bị người khắp thiên hạ truy sát!

Nhìn khu vực Trung Bộ mà xem, chỉ vì một món bảo vật mà cường giả trên Tam Dương đều lao vào đại chiến.

Lý Hạo cũng không muốn biến chính mình trở thành mục tiêu tiếp theo.

"Không thể trì hoãn!"

Viên Thạc nghiêm mặt phản bác: "Ngươi có thể đợi nhưng bọn hắn thì không. Kiều Phi Long không ngốc, hắn cũng biết sau khi Tam Dương Hồng Nguyệt tử vong thì Ngân Thành đã trở thành mục tiêu chú ý. Sở dĩ tạm thời không có cường giả chạy đến là bởi vì Trung Bộ đã kiềm chế bọn họ!"

"Một khi khu vực Trung Bộ hoà hoãn chiến tranh, rất nhanh sẽ có cường giả chạy đến. Cho nên Kiều Phi Long cũng đang tranh thủ thời gian. Hắn nhất định đang đợi một cơ hội, cơ hội triệt để mở cửa di tích, hoặc là dứt khoát xử lý ngươi, cướp đoạt kiếm của ngươi... Hoặc là huyết mạch..."

"Lão không biết ngọc kiếm đang ở trên người ta."

"Vậy thì cần máu của ngươi!" Viên Thạc tỏ ra xem thường, "Ngươi cho rằng thứ mà gã họ Kiều kia muốn chỉ là thanh kiếm? Mục tiêu của hắn và Hồng Nguyệt chưa chắc đã giống nhau. Mục tiêu của Hồng Nguyệt có khả năng liên quan đến Bát Quái Đồ trên không trung. Nhưng Kiều Phi Long thì khác, ta đoán thứ hắn khao khát chính là mở cửa di tích, mà máu của ngươi thì có khả năng làm được việc đó."

Lý Hạo gật đầu.

Đây cũng là sự thật.

Chưa chắc Kiều Phi Long đã quan tâm tới cái gì mà Bát Quái Đồ. Huống chi so với việc bị Hồng Nguyệt để mắt, lão càng hy vọng lấy được chỗ tốt xong liền chạy hơn.

Lý Hạo có chút bất đắc dĩ, "Nói như vậy, cho dù ta có nguyện ý chờ thì lão cũng không nguyện ý?"

"Hôm nay ta có việc đến Kiều thị, lúc gặp mặt, ông ta có vẻ rất nhiệt tình, nói năng cũng cực kỳ khách khí. Đây là cảm thấy sắp đẩy ta vào chỗ chết nên mới giả vờ giả vịt?"

"Không khác lắm."

Viên Thạc trêu chọc: "Quan trọng là ngươi kìa. Ngươi không có lộ ra chân tướng gì đấy chứ? Lúc phát hiện thực lực của Kiều Phi Long, ngươi có bị dọa tè ra quần không?"

"Sao có thể!"

Lý Hạo phì cười, "Yên tâm, ta không làm mất mặt mũi của lão nhân gia ngài đâu. Kiều Phi Long thì tính là cái gì, lão sư ta còn chém giết Tam Dương cơ mà. Dù lão có là Tam Dương thì ngài cũng thừa sức chém chết lão!"

Không bị sợ đến mức tè ra quần, nhưng mà khi đó thật sự đã bị dọa đến đổ mồ hôi.

"Được rồi, đừng có nịnh nọt nữa, không có ý nghĩa."

Viên Thạc cau mày, "Dành thời gian mà ngẫm lại xem nên làm thế nào để giải quyết cái phiền toái này một cách tốt nhất. Động tĩnh phải nhỏ, lại không được để sót một người. Thật sự không dễ làm!"

Lý Hạo nhỏ giọng đề xuất: "Tuần Dạ Nhân thì sao?"

"Đừng nhắc tới bọn họ!"

Viên Thạc lắc đầu, "Trừ khi Tam Dương của Tuần Dạ Nhân đến! Hoặc là Hách Liên Xuyên, hoặc là Hầu Tiêu Trần. Thậm chí cả hai phải cùng đến thì mới có thể giải quyết Kiều gia không chút tiếng động. Có điều Hầu Tiêu Trần sẽ không tùy tiện rời khỏi Bạch Nguyệt thành, về phần Hách Liên Xuyên thì..."

Nói đến đây, Viên Thạc chợt thấp giọng dặn dò: "Đừng quá tin tưởng bọn họ! Ai biết bọn họ còn có tâm tư nào khác hay không. Ta cũng không quá hiểu rõ Hách Liên Xuyên. Mặc dù có quen biết nhưng dù sao dính đến những chuyện cơ mật cũng dễ xuất hiện những vấn đề khác. Sau lưng của hắn còn có chỗ dựa lớn là Tuần Dạ Nhân!"

Loại người có chỗ dựa lớn như vậy thật ra cũng không dễ hợp tác.

Nếu như Hách Liên Xuyên muốn trở mặt thì thầy trò Viên Thạc cũng trêu chọc không nổi Tuần Dạ Nhân.

"Haizz!"

"Haizz!"

Hai thầy trò đồng thanh thở dài.

Viên Thạc nhìn về phía Lý Hạo, Lý Hạo cũng nhìn về phía Viên Thạc, nhất thời đều thấy sự buồn bực từ trong ánh mắt đối phương.

Không dễ làm!

Bình Luận (0)
Comment