Chương 213: Tiên Hạ Thủ Vi Cường, Hậu Thủ Vi Tai Ương
"Lão sư, ngài tung hoành võ lâm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả một người bạn cũng không có sao?" Dáng vẻ Lý Hạo một bộ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Lão sư, vào thời đại kia, bạn của ngài cũng toàn là võ sư Phá Bách, nếu như ngay từ đầu liền thăng cấp thành siêu năng giả, vậy thì ít nhất hiện tại cũng là Nhật Diệu. Nhiều năm trôi qua, hẳn phải có người tấn cấp Tam Dương rồi mới phải, đừng nói bạn của ngài đều đã chết hết rồi nhé?"
"Nói nhảm, không phải Ánh Hồng Nguyệt còn sống sao?"
Viên Thạc nói một câu, Lý Hạo lập tức im miệng, thôi được, coi như hắn chưa nói gì đi.
Ánh Hồng Nguyệt!
Có lẽ thực lực còn trên cả Tam Dương... Đây chính là một trong những người đứng đầu của tam đại tổ chức, lão sư hay lắm, thật đúng là biết kết giao “bằng hữu”.
"Bạn cũ đương nhiên là có mấy người..."
Lời còn chưa hết, Viên Thạc đã lắc đầu, "Nhưng chính bởi vì là bạn cũ nên ta không muốn dùng những thứ lợi ích này đi cân nhắc. Chia của không đều thì ngay cả anh em ruột thịt cũng có thể tương tàn lẫn nhau, chớ nói gì đến bạn bè. Nói khó nghe một chút thì bạn bè có thể cùng chung hoạn nạn, lại không thể cùng chung phú quý!"
Dĩ nhiên Viên Thạc có bạn, hơn nữa còn là những người sở hữu thực lực không yếu.
Nhưng mà ông không muốn dùng lợi ích đi thăm dò thử lòng bọn họ.
Nếu như chỉ là di tích bình thường thì không thành vấn đề.
Nhưng lúc này đây lại dính đến bát đại gia tộc, dính đến Lý Hạo.
Tuy rằng chưa chắc chắn, nhưng rất có thể muốn mở cửa di tích thì cần phải lấy máu của Lý Hạo. Chuyện này không dễ tiết lộ cho ngoại nhân.
Vả lại nếu chỉ cần máu thì cũng thôi, nhưng nếu cần đến mạng sống của Lý Hạo thì sao? Ông có thể nhịn được không xuống tay với đồ đệ nhà mình, nhưng đám người kia thì có lý do gì để từ bỏ việc động thủ?
Ở trong mắt một số người, giết Lý Hạo thì tính là cái gì!
Những việc này ông cảm thấy không cần phải nói cho Lý Hạo hiểu.
Dĩ nhiên, chưa chắc những lão bằng hữu kia sẽ quyết tuyệt ra tay như thế, nhưng mà Viên Thạc không thể không đề phòng.
Hai thầy trò thở dài lần nữa!
Hồi lâu sau, Viên Thạc mới mở miệng: "Nếu thật sự không có biện pháp, vậy thì chúng ta sẽ tìm Hách Liên Xuyên!"
Lý Hạo ngẩn người, không phải ngài nói là không nên dây vào kẻ có chống lưng lớn như ông ta sao?
"Không còn cách nào khác, nói thế nào thì Tuần Dạ Nhân cũng là danh môn chính phái. Coi như động tâm tư thì ít nhất còn phải đi tìm lý do chứ không trực tiếp xuống tay. Ít nhiều gì bọn hắn cũng sẽ cùng ngươi thương lượng một chút, xem thử có thể trả giá đắt đoạt lấy hay không... Có chút cổ hủ!"
Dứt lời, ông lại tự giễu, "Thế nhưng cũng chính là vì loại cổ hủ này, nếu như ngươi thật sự gặp chuyện khó thì trước tiên vẫn có thể đi tìm Tuần Dạ Nhân. Bọn họ cũng coi như đáng tin."
Đây mới là điểm mấu chốt.
Không có lựa chọn nào khác!
Viên Thạc trầm giọng: "Đằng nào cũng là làm lớn chuyện, nhưng thay vì khiến mấy tổ chức lớn như Diêm La chú ý thì chi bằng trả giá đắt tìm Tuần Dạ Nhân xuất thủ còn hơn! Cho dù cuối cùng di tích bị bọn hắn cướp đi thì Tuần Dạ Nhân cũng sẽ không nói mà trực tiếp giết chết ngươi để mở di tích. Ít nhất bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp..."
Lý Hạo lần nữa vò đầu, "Nhất định phải giết chết ta?"
"Khó mà nói được."
Viên Thạc thở dài, "Nếu như không cần giết chết ngươi thì quá tốt! Với cả nếu Tuần Dạ Nhân lấy được di tích thì có lẽ sẽ không quan tâm tới ngươi nữa. Tiểu tử, ngươi suy nghĩ một chút xem là nên tìm Tuần Dạ Nhân hỗ trợ, hay là tự chúng ta thử mạo hiểm một lần!"
Ánh mắt ông lóe lên vẻ nguy hiểm, "Ta có thể thử xem một chút, đi tập kích Kiều Phi Long trước. Nếu có thể thuận lợi giết hắn và còn có sức đánh một trận, vậy thì ta sẽ tới mỏ quặng giết mấy tên Nhật Diệu kia, diệt khẩu những người khác..."
Mạo hiểm cực lớn!
Lý Hạo không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu, "Vậy còn không bằng tìm Tuần Dạ Nhân hỗ trợ. Đúng rồi, lão sư, ta... Ta có thể cung cấp cho Lưu đội trưởng một ít Tinh quang năng từ ngọc kiếm không? Có lẽ có thể giúp ông ấy bước vào Đấu Thiên."
Lưu Long cũng bước vào Đấu Thiên thì chiến lực sẽ tăng lên một mảng lớn.
Đấu Thiên vốn không kém hơn Nhật Diệu, thậm chí là càng mạnh hơn.
Võ sư dưới Đấu Thiên thì rất khó đấu thắng siêu năng giả cùng cảnh giới. Chỉ khi nào đến Đấu Thiên, sở hữu thần ý, khi đó Nhật Diệu bình thường sẽ không địch lại võ sư Đấu Thiên.
"Hắn còn chưa nắm giữ được ‘thế’!"
Viên Thạc cau mày đáp: "Nếu hắn đã nắm giữ được ‘thế’ thì ngươi đem năng lượng kiếm cho hắn, vẫn có hy vọng để Lưu Long thăng cấp. Mấu chốt là gia hỏa này cảm ngộ ‘thế’ còn chưa đủ!"
So với Hách Liên Xuyên thì dĩ nhiên Lưu Long đáng tin cậy hơn.
Đáng tiếc là hơi yếu.
Lý Hạo mặt mày rầu rĩ, đứng lên, “Để ta đi hỏi một chút xem gần đây ông ấy có cảm ngộ được gì không. Nếu như có thể cảm ngộ ‘thế’, lại cộng thêm Tinh quang năng hỗ trợ thì Lưu đội trưởng sẽ có cơ hội tấn cấp Đấu Thiên. Tới lúc đó cũng có thể hỗ trợ lão sư nhiều hơn."
Nói đến đây, Lý Hạo thở hắt ra: "Lão sư, ta đi tìm đội trưởng trước, nếu đội trưởng có thể tấn cấp Đấu Thiên thì chưa chắc ngài phải mạo hiểm! Hoặc không được thì lại đi tìm vị Hách bộ trưởng kia sau. Tóm lại, có thể giải quyết Kiều thị thì coi như bại lộ một chút đồ vật cũng không sao. Cùng lắm thì chúng ta không cần di tích này!"
Quan điểm của Lý Hạo vẫn rất thoáng.
Muốn tiền không muốn mạng, đây không phải là phong cách của hắn.
Rất có thể Kiều thị đã để mắt tới hắn.
Sau đêm mưa ngày đó, việc Lý Hạo là truyền nhân duy nhất của bát đại gia tộc đã bị bại lộ.
Trước lúc này, có lẽ chỉ có Hồng Nguyệt thông qua một vài biện pháp mà phát hiện, hẳn là Kiều thị còn chưa biết gì.
Viên Thạc gật gật đầu, cuối cùng nói: "Tiểu Hạo, người ngoài cuối cùng cũng chỉ là người ngoài, tự ngươi tiến bộ mới là chuyện quan trọng nhất. Không được chậm trễ việc tu luyện! Ta đã tìm người đổi được năng lượng thần bí thuộc tính Ngũ Hành cho ngươi, chờ đồ tới tay thì ngươi phải mau chóng hấp thu, sớm ngày thăng cấp!"
Lý Hạo tiến bộ không chậm, rất nhanh đã bước vào Phá Bách.
Nhưng Lý Hạo phát triển vào thời kỳ này, so với người khác đã trễ hơn nhiều năm, phải biết, rất nhiều siêu năng giả đã tu luyện từ 20 năm trước.
Muốn đuổi kịp bọn họ là việc rất khó.
Nhất định phải dùng hết tất cả biện pháp để mau chóng tấn cấp, như vậy mới có thể đứng vững ở thế giới càng ngày càng loạn này.
Lý Hạo nở nụ cười, "Lão sư yên tâm đi, trong mấy ngày qua ta vẫn luôn hấp thu lực lượng huyết ảnh, có một chút tiến bộ, không cần hai lần điệp kình thì ta vẫn có thể phóng thích nội lực ra ngoài!”
Hắn cũng không lười biếng, lại càng không chậm trễ chuyện tu luyện.
Phá Bách sơ kỳ chính là trong tứ chi phóng nội lực, hắn đã làm được hai tay đều có thể phóng ra ngoài. Đương nhiên không thể bỏ qua công lao của huyết ảnh.
Nhưng hiện tại, lực lượng huyết ảnh đã tiêu hao khá lớn.
Thời gian tới, Lý Hạo muốn nhanh chóng tiến bộ thì nhất định phải thu hoạch được càng nhiều chỗ tốt hơn.
Số năng lượng thần bí mà lão sư đổi về cũng không biết dùng được trong bao lâu.
"Hai tay đều phóng thích được rồi?"
Viên Thạc nghe mà líu lưỡi, thật là nhanh!
Mặc dù thoạt nhìn vẫn là Phá Bách sơ kỳ, thậm chí còn chưa tới sơ kỳ đỉnh phong, bởi vì tối thiểu tay chân đều có thể phóng được mới tính.
Mấu chốt là hiện tại mới qua mấy ngày chứ?
Nếu lực lượng huyết ảnh mà sung túc thì dám cá không tới nửa tháng, tiểu tử này có thể đạt tới trình độ tay chân đều có thể phóng lực.