Chương 214: Nhờ Ơn Hắc Báo
"Không tệ, đừng có buông lỏng là được!"
Viên Thạc gật gật đầu khen ngợi, lại nói: "Các mặt khác có tiến bộ không? Cửu Đoán Kình là võ kỹ tốt, nên luyện nhiều một chút. Bây giờ người vẫn chỉ đạt được tam điệp kình thôi đúng không?"
"Ừm."
"Phế vật!"
Viên Thạc mắng một câu: "Tiểu cẩu kia cũng đã đạt tới tam điệp kình, trong khi Phá Bách bình thường đều từ tứ điệp kình trở lên!"
Lý Hạo câm nín, nhất thời không phản bác được.
Mà ở một bên, Hắc Báo nghe thấy Viên Thạc nhắc đến mình liền đắc ý vẫy đuôi, dường như nó muốn khoe khoang hoặc là biểu hiện ra chỗ hữu dụng của bản thân, bỗng nhiên một vuốt chộp tới hướng Lý Hạo, một lần đánh ra tam trọng cẩu trảo!
Không chỉ như vậy, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy lần thứ tư.
Lý Hạo khẽ giật mình, mẹ nó!
Đây là sắp đến tứ điệp kình rồi?
"Lão sư, Hắc Báo đã là Trảm Thập đỉnh phong rồi?"
Cảnh giới Trảm Thập nhiều nhất chỉ chèo chống được ba lần, Phá Bách mới có thể điều khiển từ ba lần trở lên.
Con chó này tiến bộ quá nhanh!
Viên Thạc nở nụ cười, gật gật đầu, "Không sai biệt lắm! Hắc Báo sẽ sớm tiến vào Phá Bách thôi, nhưng mà đến Phá Bách thì ắt hẳn sẽ chậm lại. Cũng do ngươi ngớ ngẩn mới suýt bị nó vượt mặt. Tinh quang năng phủ bụi nhiều năm, lần đầu sử dụng ắt có hiệu quả tốt nhất, thậm chí còn có một chút năng lực đặc thù. Kết quả ngươi lại bị tiểu cẩu chiếm mất tiện nghi!"
Ông nhịn không được mắng một câu.
Không sai, năng lượng ngọc kiếm lần đầu là thứ đặc biệt, hiệu quả nhất định vô cùng tốt. Đáng tiếc đã bị Hắc Báo uống hết, Lý Hạo chỉ là uống nước pha kiếm lần thứ hai.
Tâm trạng Lý Hạo không tệ, ngược lại còn rất lạc quan, "Lão sư, không phải đâu! Nếu không nhờ Hắc Báo phát hiện thì nói không chừng ta cũng không khai phá ra tác dụng đặc thù của năng lượng ngọc kiếm. Mà như vậy thì thương thế của lão sư ngài cũng khó có thể qua khỏi, ta cũng không thể tiến vào cảnh giới Phá Bách. Có khi trong trận chiến mới rồi hai ta đều đã chết sạch cũng nên."
Lý Hạo thật lòng nghĩ như vậy, không có Hắc Báo phát hiện thì hắn sẽ không biết được chuyện năng lượng ngọc kiếm, mà không biết thì đương nhiên Viên Thạc cũng sẽ không truyền Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật cho hắn. Bởi vì hắn còn chưa vào nổi cảnh giới Trảm Thập thì có truyền cũng vô dụng!
Chưa kể, không có Tinh quang năng thì Viên Thạc không thể khôi phục thương thế, có lẽ qua thêm vài năm thì đã bệnh nặng mà chết, đừng nói gì tới việc tiến cấp Đấu Thiên...
Nhất ẩm nhất trác, sao có thể nói rõ được rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai?
Hắc Báo ở một bên vội vàng ngóc đầu chó lên, giống như đang khoe khoang: Là nó, chính nó đã phát hiện chỗ đặc biệt của ngọc kiếm, mau mau khen nó đi!
Lý Hạo nở nụ cười, vò vò cái đầu cún của nó, "Nhanh tiến vào Phá Bách một chút mới tốt. Trảm Thập không đủ dùng! Trước ta còn trông cậy vào ngươi giúp ta đó, kết quả cái gì cũng không giúp được."
"Ngao ô!"
Hắc Báo hơi uể oải, nó cảm thấy mình đã rất lợi hại rồi. Thế nhưng gặp phải gia hỏa Lý Hạo ngày ngày tiến bộ vượt bậc như vậy, nó cũng không còn cách nào khác.
Lại cùng Viên Thạc hàn huyên vài câu, xác định kế hoạch phải ra tay trước xong, Lý Hạo liền vội vã rời đi.
Hắn muốn đi tìm đội trưởng!
Thừa dịp cơ hội lần này lấy danh nghĩa đối phương cấu kết Diêm La, dưới tình huống không kinh động những người khác, hy vọng có thể yên lặng xử lý Kiều gia.
Về phần có phải Kiều gia muốn động thủ với hắn hay không thì... Mặc kệ nó!
Lý Hạo cũng không nghĩ quá nhiều.
Ẩn giấu Siêu Năng Giả không báo cáo lên trên, cho dù Kiều Phi Long thật sự là người tốt thì cũng nên giết. Huống hồ ông ta chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
. . .
Lý Hạo vừa đi thì nụ cười trên môi Viên Thạc cũng thu liễm lại.
Ông lẳng lặng thở dài.
Má nó, tuy rằng ông đã tiến vào Đấu Thiên, thậm chí có thể chiến một trận với Tam Dương, nhưng tiểu tử kia dẫn tới phiền phức càng lúc càng lớn. Ngân Thành đã rất khó để cho ông tiến bộ thêm. Xem ra, ông nhất định phải đi tới khu vực Trung Bộ một chuyến.
Võ sư không trải qua nhiều trận thực chiến, sớm muộn gì cũng bị thụt lùi.
Ông có thể thăng cấp Đấu Thiên là vì khi ở thời kỳ Phá Bách đã quét sạch tứ phương, chiến đấu vô số.
Nhưng tính đến hôm nay thì nội tình cũng đã trống rỗng.
"Ngân Thành không còn là nơi để định cư tốt, dù tiếp theo còn có chiến đấu thì xác suất lớn cũng chỉ là cấp độ Tam Dương..."
Viên Thạc càng khát vọng nhìn thấy cấp độ phía trên Tam Dương hơn, không chỉ như vậy, ông càng hy vọng tới Trung Bộ để thấy được nhiều võ sư hơn nữa.
Ông là võ sư mạnh nhất ở Ngân Nguyệt hành tỉnh hiện tại, nhưng không có nghĩa là ở trên thế giới này không có võ sư nào khác lợi hại hơn ông.
Ở thời kỳ Phá Bách, ông cũng chỉ hoành hành ở Ngân Nguyệt hành tỉnh.
Trong khi bên ngoài lúc ấy đã có võ sư Đấu Thiên. Những năm qua, ông không biết những người này còn sống hay không, nếu còn thì phải chăng vẫn đang tiếp tục hoành hành khắp thế gian?
Xác suất sống sót là rất lớn!
Dù sao cũng là Đấu Thiên, năm đó liền có thể so với Nhật Diệu. Lúc ấy siêu năng vừa khởi quật, có uy hiếp rất lớn đối với Phá Bách, nhưng với Đấu Thiên thì cũng không đáng bao nhiêu. Ngược lại võ sư bọn họ cũng có thể hấp thu năng lượng thần bí, có thể trở nên càng mạnh hơn.
"Đợi giải quyết chuyện bên này xong thì ta cũng nên đi thôi!"
Viên Thạc thở dài, có chút bận tâm về Lý Hạo. Có điều ông mà không đi, cứ ở lại nơi này thêm thì chỉ tổ càng ngày càng yếu.
Haizz, ai bảo lĩnh vực siêu năng phát triển quá nhanh làm gì.
Một giây sau, ý chí chiến đấu của Viên Thạc sục sôi lên!
Trước tiên phải đi thăm dò Kiều gia!
"Kiều Phi Long... Là ta đã xem thường ngươi rồi!"
Trong đầu ông hiện ra dáng vẻ của lão gia hỏa ấy, đúng là trước kia thật sự không nhìn ra đây cũng là một vị cường giả.