Chương 215: Chúng Ta Là Tuần Dạ Nhân!
Lầu chấp pháp.
Lý Hạo cùng Vương Minh trở lại trụ sở của Tuần Dạ Nhân, cả hai nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Lưu Long để báo cáo tiến độ làm việc ngày hôm nay.
. . .
Trong văn phòng.
Lưu Long cau mày, dựa vào ghế không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe được tiếng động thì trực tiếp lên tiếng: "Vào đi!"
Hai người đẩy cửa bước vào.
Lưu Long nhìn lướt qua người vừa tới, đoạn hỏi: "Khảo sát hết rồi sao?"
Vương Minh liền đáp: "Chưa, bọn ta mới khảo sát được một nửa số võ quán: cổ viện Ngân Thành, tập đoàn Ngân Hà, mỏ quặng Kiều thị,... Còn có mấy nhà chưa kịp khảo sát, chuẩn bị ngày mai đi tiếp, hôm nay hơi trễ rồi."
Lưu Long khẽ gật đầu, lại hỏi: "Có Siêu Năng Giả nào ngoài biên chế không?"
Siêu Năng Giả cùng võ sư không phải mỗi người đều đăng ký. Thật ra Lưu Long cũng có một phần danh sách những Siêu Năng Giả do Tuần Kiểm Ti cung cấp.
Lần này chủ yếu đi là đăng ký cho những Siêu Năng Giả không có tên ở trong danh sách kia.
"Có!" Lý Hạo mở miệng đáp: "Hôm nay ta có đăng ký thêm cho mấy nhà, có cả võ sư lẫn Siêu Năng Giả, nhưng mà thực lực đều bình thường, chỉ là Trảm Thập hoặc Tinh Quang sư thôi."
Về phần mấy vị Phá Bách ở tập đoàn Ngân Hà kia thì đã có ghi chép từ trước, đây không tính là người ngoài biên chế.
Mà mỏ quặng Kiều thị thì chỉ đăng ký cho ba vị Tinh Quang sư. Kỳ thật số người chưa đăng ký cũng khá nhiều, nhưng đều không vượt qua cảnh giới Phá Bách hoặc Nguyệt Minh nên không đáng để nhắc tới. Một lát nữa đương nhiên Lưu Long sẽ tự xem xét bản ghi chép này.
Lưu Long hừ lạnh một tiếng, "Ta cũng không tin lĩnh vực siêu năng phát triển mạnh như vậy, vậy mà trong những xí nghiệp lớn đó lại không có nổi một vị Nguyệt Minh Sư."
Hiện tại cũng không phải 10 năm trước!
Hoặc là nói 3 năm trước thì Nguyệt Minh Sư đúng là tương đối khó gặp, nhưng 3 năm trở lại đây, sau khi đại chiến Trung Bộ bùng nổ thì Siêu Năng Giả phát triển rất nhanh chóng.
Bấy giờ, Siêu Năng Giả cấp độ Nguyệt Minh hoàn toàn không hiếm thấy.
Ngân Thành tuy nhỏ thật, nhưng mấy tập đoàn lớn lại không thiếu tiền. Đầu năm nay, cho dù là kẻ siêu phàm thì có khi vì tiền cũng phải bán mạng làm việc cho những người bình thường nhưng được cái lắm của khác.
Mấy tập đoàn lớn như Ngân Hà, Kiều thị chưa từng mời chào một vị Nguyệt Minh Sư nào?
Lừa ai chứ?
"Còn tưởng rằng hiện tại giống với lúc trước sao?"
Vẻ mặt Lưu Long lạnh lùng, ông là người kiêu ngạo ngông cuồng, nếu không cũng sẽ không vào lần đầu tiên nhìn thấy Lý Hạo liền đối với hắn bất mãn, chỉ bởi vì không trực tiếp thông tri đội chấp pháp tới cứu viện, mà là thông qua Viên Thạc liên hệ với bọn họ.
Ở trong mắt Lưu Long, uy nghiêm của Tuần Kiểm Ti vẫn cần được duy trì.
Kết quả đám thương nhân kia lại ngang nhiên không cho ông mặt mũi.
Phân bộ vừa mới thành lập, ngay cả yêu cầu đơn giản là đăng ký nhân sự cũng không bằng lòng ra sức, còn dám lừa gạt người!
So với Lưu Long thì Vương Minh có vể nhìn thoáng hơn một chút, hoặc là nói gã ở Bạch Nguyệt Thành đã thấy nhiều sự tình tương tự, lúc này bèn mở miệng an ủi: "Bộ trưởng, chuyện như vậy là bình thường thôi! Cho dù là ở Bạch Nguyệt Thành thì bọn chúng cũng trên lừa dưới gạt, trốn tránh phơi bày hết thảy lực lượng của mình. Ta cảm thấy chỉ cần không gây phiền phức thì cũng không phải không thể tiếp thu."
Lưu Long lạnh lùng chỉ trích: "Cho nên mới nói Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh nói chung và Bạch Nguyệt Thành nói riêng căn bản không tạo được bất cứ uy vọng gì! Bằng không, những Siêu Năng Giả kia ai dám làm càn?"
Vương Minh hơi xấu hổ.
Có một số việc, gã không có cách nào phản bác.
Tuy gã biết Tuần Dạ Nhân cũng có chỗ khó xử, nhưng thân là người trẻ tuổi, rất nhiều lúc gã cũng cảm thấy biệt khuất, nay nghe Lưu Long nói như vậy thì gã đành phải trầm mặc.
"Lão đại!"
Lý Hạo chen vào một câu: "Đây cũng là chuyện không có cách nào mà, nghe nói Trung Bộ bên kia, tình hình của Tuần Dạ Nhân đang rất căng thẳng. Chúng ta ở biên giới của hành tỉnh cũng phải điệu thấp một chút, bằng không tới khi xảy ra chuyện cũng không có người để nhờ cậy… Ta nghĩ phía trên cũng có suy nghĩ như này."
"Lý Hạo!"
Lưu Long hơi kinh ngạc, sao tự dưng cách ăn nói của ngươi lại giống với đám người cao tầng rồi?
Trước kia ngươi đâu phải như vậy!
Lúc trước mỗi khi nhắc đến Tuần Dạ Nhân, tất cả mọi người đều rất bất mãn, cảm thấy Tuần Dạ Nhân không chịu ra sức. Ngân Thành xảy ra chuyện cũng không giúp đỡ gì nhiều.
Hay lắm, vừa cho ngươi thăng chức ngươi liền làm phản?
Vương Minh ở bên cạnh cũng tỏ ra xem thường.
Tiểu tử này đúng là rất giỏi mượn gió bẻ măng.
Không biết xấu hổ!
Lý Hạo cười cười, "Lão đại, ngươi quên chúng ta chính là Tuần Dạ Nhân sao?"
Lại mắng Tuần Dạ Nhân tiếp thì chính là đang mắng bản thân.
"Lão đại, chúng ta đã là Tuần Dạ Nhân, giữ gìn tôn nghiêm của Tuần Dạ Nhân cũng chính là giữ gìn tôn nghiêm của bản thân chúng ta. Mỗi ngày đều mắng Tuần Dạ Nhân thì có khác gì đang phủ định bản thân mình? Đã như vậy thì cần gì thành lập phân bộ Tuần Dạ Nhân nữa?"
Lưu Long sững sờ, có chút phản ứng không kịp.
Ông đã quen với cuộc sống trước kia, nhất thời không quá thích ứng với sự thay đổi hiện tại.
Lý Hạo nói không sai, hiện giờ bọn họ đã là Tuần Dạ Nhân.
Lại tiếp tục mắng Tuần Dạ Nhân vô năng chính là đang mắng bản thân vô năng.
Đến chính mình cũng không có cảm giác vinh dự, tự hào, không thể dung nhập vào hệ thống Tuần Dạ Nhân thì làm sao có thể khiến cho tổ chức đứng vững, đạt được sự tôn trọng cùng kính phục của người khác?
"Đúng vậy... Chúng ta là Tuần Dạ Nhân!"
Lưu Long cảm khái một tiếng, bất giác mất hết cả hứng. Vẫy vẫy tay, kêu bọn họ ra ngoài.
Vương Minh cũng không khách khí, xoay người định rời đi. Thế nhưng thấy Lý Hạo không nhúc nhích thì hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
Lý Hạo mỉm cười, nháy mắt ra hiệu "Ta còn một ít việc khác cần báo cáo."
Vương Minh hiểu rõ!
Người thứ mười!
Xem ra, Lý Hạo muốn đơn độc báo cáo chuyện của người thứ mười trong đội, việc này gã không nên tham dự vào, tránh cho bán đứng Lý Hạo đã tiết lộ tin tức cho gã biết.
Gã nhanh chóng rời đi, cũng không hỏi nhiều gì thêm, thái độ hết sức phối hợp.