Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217: Lôi Kéo Người Tham Gia

Chương 217: Lôi Kéo Người Tham Gia Chương 217: Lôi Kéo Người Tham Gia

Chương 217: Lôi Kéo Người Tham Gia

Lưu Long hít sâu một hơi, không khỏi tự giễu, "Mệt cho ta vẫn luôn nghĩ mình mới là đệ nhất cường giả Ngân Thành, phải có trách nhiệm bảo hộ thành trì nho nhỏ này. Kết quả đầu tiên là Viên Thạc nhảy ra, tiếp theo lại là Kiều Phi Long... Ngẫm lại thì ta đúng là trò cười của bọn họ!"

"Lão sư của ta không giống như vậy!"

Lý Hạo thanh minh: "Ta cam đoan, lão sư chỉ vừa mới thăng cấp vài ngày trước, cũng là ngày mà ta tiến vào cảnh giới Trảm Thập. Không phải ông ấy cố ý ẩn giấu!"

Lưu Long biến sắc.

Thật hay giả?

Ông vẫn luôn cho rằng Viên Thạc đã sớm thăng cấp, chỉ là vẫn luôn che giấu mà thôi.

"Lúc trước chỉ sợ lão sư còn không mạnh bằng lão đại!"

Lý Hạo biết trong lòng Lưu Long có điểm vướng mắc. Ông thậm chí còn hoài nghi lúc trước khi Tiểu Viễn chết lão sư cũng biết, chỉ là không quan tâm. Mãi đến khi mình xảy ra chuyện thì lão sư mới chịu hỏi đến.

Nhưng sự thực không phải như thế!

Lý Hạo trịnh trọng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm! Lão đại đừng quên, Tiểu Viễn là bạn thân nhất của ta, nếu như khi Tiểu Viễn chết, lão sư đã là Đấu Thiên mà lại bỏ mặc không chịu quản, vậy thì chắc chắn ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ông ấy. Người như vậy sẽ khiến ta chán ghét chứ không phải sùng bái! Tình cảm của ta đối với lão sư như nào, ta nghĩ lão đại cũng rõ.”

“Ta nói như vậy, lão đại có tin không?"

"Tin!"

Lưu Long gật đầu.

Hít sâu một hơi, Lưu Long khôi phục bình tĩnh: "Tam Dương… Khá lắm! Còn chưa kể bọn chúng có quan hệ với Diêm La."

Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ báo cáo lên trên xem thử có thể gọi Hách bộ trưởng tới hay không. Hầu bộ trưởng thì chỉ e không có cách nào rời khỏi Bạch Nguyệt Thành. Nếu Kiều Phi Long thật sự che giấu tung tích, về công về tư thì đều phải giết chết lão!"

Viên Thạc cũng vậy, mà Lưu Long cũng thế.

Những võ sư này có đôi khi rất xấu xa, cũng rất ngoan tâm.

Không cần nói quá nhiều, không cần những chứng cứ khác, ngay khi Lý Hạo nói ra chuyện đối phương là Tam Dương lại vẫn luôn giấu kín thì bọn họ liền có một suy nghĩ trong đầu, tiên hạ thủ vi cường, giết chết lại nói, trăm phần trăm sẽ không giết nhầm!

Nếu thật sự giết nhầm... Đó cũng là trách nhiệm của đối phương, ai bảo ngươi che giấu thực lực?

Một vị cường giả không có bất luận sự trợ giúp nào đối với Ngân Thành, Ngân Thành xảy ra chuyện cũng mặc kệ không hỏi, vậy thì có chết cũng đáng, giết những kẻ như thế, Lưu Long đương nhiên không chút chần chừ.

Lý Hạo im lặng một lúc, lại nói: "Nếu như chúng ta có thể tự mình giết chết một vị Tam Dương, vậy thì lão sư cũng không cần hơn ngàn khối năng lượng thần bí kia. Toàn bộ đều cho tiểu đội, cho lão đại và những người khác, bao gồm cả năng lượng của ba tên Nhật Diệu!"

Con mắt Lưu Long trừng lớn!

Giờ phút này, ông đã nghe hiểu ý tứ của Lý Hạo.

Thứ nhất, đối phương còn có ba vị Nhật Diệu dưới trướng.

Thứ hai, hắn và Viên Thạc đã bàn bạc tốt, bọn họ muốn ám sát Kiều thị!

Độc chiếm chỗ tốt!

Đương nhiên tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, trong chuyện này hẳn còn một vài ẩn tình mà Lý Hạo chưa đề cập tới, ông cấp tốc suy nghĩ… Có điều còn chưa kịp nghĩ cẩn thận thì Lý Hạo đã thấp giọng thì thầm: "Kiều gia nắm giữ một bảo địa, ta đoán rất có thể đó là di tích, thậm chí là di tích của Lý gia ta. Cho nên ta và lão sư không muốn quá nhiều người biết chuyện này."

"Vậy mà ngươi lại nói cho ta biết?"

Lưu Long bất giác thấy hơi đau đầu.

Lý Hạo vừa nhắc đến việc ám sát là ông đã biết trong đó nhất định có vấn đề.

Không nghĩ tới Lý Hạo lại dứt khoát như vậy, trực tiếp nói ra bí mật.

Di tích!

Di tích thuộc về bát đại gia tộc, cuối cùng thì ông cũng hiểu được ý của Lý Hạo rồi.

Lý Hạo gật đầu, "Lão đại đáng để tin tưởng! Ở Ngân Thành, người ta tin nhất là lão sư, người thứ hai chính là lão đại."

"Ha!"

Lưu Long cười lạnh, "Được rồi, không cần ngươi tin ta! Tự ngươi chơi đi, đừng có kéo theo ta đi chết chung với thầy trò ngươi! Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Thực lực của ta là gì? Phá Bách! Một tên Tam Dương coi như xong, thế nhưng lại còn có ba tên Nhật Diệu khác... Lý Hạo, có phải ngươi nói quá nhẹ nhàng rồi hay không?"

Má nó!

Độc sát?

Trông cậy vào ta và lão sư của ngươi liên thủ sao?

Phi!

Lão tử mà xông lên chính là nhận mệnh bị người bóp chết.

Lý Hạo hiến kế: "Được mà lão đại, ngươi ngẫm lại xem. Vấn đề xử lý ba tên Nhật Diệu ta đã suy xét, ngoài thành vốn có mỏ pháo kích, chỉ cần đủ bạo đạn thì chúng ta cứ trực tiếp vận dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn là được!"

Lý Hạo nói: "Tội danh rất đơn giản, cấu kết với Hồng Nguyệt. Chúng ta đừng nhắc tới Diêm La làm gì, dù sao cũng đã đắc tội với Hồng Nguyệt, cũng không sợ lại đắc tội thêm một chút. Diêm La cũng sẽ không chủ động thừa nhận những người này là người mà bọn họ sắp xếp ở Ngân Thành, vỡ lỡ mọi chuyện ra thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt."

"Lão đại, vũ khí nóng có thể giết chết Nhật Diệu không?"

Lưu Long rơi vào trầm tư, nửa ngày sau mới đáp: "Không thể nói chắc chắn được, có một chút khả năng. Nhưng thật ra thì cường giả Nhật Diệu đều có ‘thế’, ‘thế’ là thứ rất khó nói rõ ràng, cảm ứng được nguy cơ chính là một điểm trong đó."

"Tốc độ của bọn họ quá nhanh! Nếu còn am hiểu siêu năng lực khác, ví dụ như loại hình độn thổ thì trong nháy mắt đã có thể lẩn trốn, trong khi lực công kích của pháo kích chỉ có hạn."

"Đương nhiên, nếu như bị đạn pháo bắn trúng trực diện, vậy thì Nhật Diệu chưa chắc sẽ chết, nhưng trọng thương là điều không thể tránh khỏi."

Năng lực cảm ứng của Nhật Diệu rất mạnh mẽ.

Tốc độ của đạn pháo tuy rằng cũng rất nhanh, nhưng đáng tiếc lại không nhanh đến mức Nhật Diệu không thể tránh được.

Đây cũng là điểm hạn chế của vũ khí nóng.

Đương nhiên, nếu tính sát thương của vũ khí có diện tích che phủ cực lớn, trực tiếp bao trùm hơn mười dặm thì cho dù là Nhật Diệu trong nháy mắt độn thổ phi thiên cũng khó có thể chạy thoát.

Loại vũ khí có quy mô cỡ này, trừ khi xuất hiện trên chiến trường trong tình huống lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, bằng không ai cũng không chiếm được lợi ích.

Ví dụ như ở Trung Bộ từng bùng phát trận chiến như vậy.

Tuần Dạ Nhân trực tiếp khởi động vũ khí có khả năng đồ diệt cả thành, san bằng một ngọn núi cao thành bình địa.

Điều kiện tiên quyết là phải tìm được địa phương phù hợp, nếu không, tác chiến ở trong thành thì tức là muốn chôn vùi tính mạng của vô số bá tánh bình thường.

Lý Hạo do dự một lúc mới nói: "Lão đại, nếu ngươi thăng cấp Đấu Thiên thì ngươi có nắm chắc đối phó được với ba tên Nhật Diệu không?"

"Phải xem thực lực của bọn họ là trung kỳ hay là cái gì. Nếu Đấu Thiên mà mạnh giống như lão sư của ngươi, vậy thì không có gì để nói, khẳng định là có thể, mấu chốt là không phải người nào cũng đều biến thái như ông ta."

Cho dù có tấn cấp Đấu Thiên thì Lưu Long cũng không cảm thấy bản thân mình có thể mạnh được như Viên Thạc, chứ đừng nói là mạnh hơn ông ta.

Huống chi, ông cũng không có cách nào thăng cấp được.

"Lão đại, ngươi cảm ngộ được ‘thế’ chưa?"

Lưu Long khẽ nhíu mày, "Vẫn chưa, nhưng mà ta có một ít đầu mối! Bất quá trận chiến lần trước ta bùng nổ quá kịch liệt làm hai tay bị thương không nhẹ. Vẫn luôn không có cơ hội thử nghiệm, hơn nữa khí huyết cũng bị hao tổn. Chỉ sợ cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới được."

Trước đó vì đối phó với huyết ảnh mà ông đã tự thiêu đốt huyết dịch của mình, bản thân ông cũng phải dựa vào thực lực Phá Bách để kéo dài tính mệnh, bằng không thì ông đã sớm tàn phế.

Thật ra không chỉ Lý Hạo mà những người khác đều không biết ông bị thương rất nặng, bởi vì Lưu Long rất cứng cỏi, không biểu hiện gì ra ngoài.

Chẳng qua Lưu Long thấy Lý Hạo có ý muốn mình tham gia vào kế hoạch của sư đồ bọn hắn, cho nên ông mới nói rõ tình huống của bản thân, tránh cho Lý Hạo ngộ nhận rồi phán đoán sai lầm.

Đó mới là rắc rối lớn!

Tình huống hiện tại của ông, muốn đối phó với Phá Bách thì còn được, nhưng nếu phải đối phó với Mãn Nguyệt hoặc Nguyệt Doanh thì tám chín phần mười là đi chịu chết.

"Có đầu mối?"

Lý Hạo không quan tâm thương thế mà vội vàng hỏi một câu.

Lưu Long khẽ gật đầu, "Ta đã từng tra tư liệu về Cửu Đoán Kình. Khi vận dụng Cửu Đoán Kình chính là một lớp so với một lớp càng mạnh! Nguồn gốc của nó thật ra rất rõ ràng, chính là sóng!"

Lưu Long đã từng truyền công pháp cho Lý Hạo, thế nên cũng không định giấu diếm gì hắn, "Ngươi từng thấy biển chưa?"

Bình Luận (0)
Comment