Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 218: Thẳng Tiến Không Lùi

Chương 218: Thẳng Tiến Không Lùi Chương 218: Thẳng Tiến Không Lùi

Chương 218: Thẳng Tiến Không Lùi

Lưu Long đã từng truyền công pháp Cửu Đoán Kình cho Lý Hạo, thế nên cũng không định giấu diếm gì hắn, "Ngươi từng thấy biển chưa?"

Lý Hạo lắc đầu.

Ngân Thành không có biển!

"Vậy ngươi nên đi xem một lần đi, ở gần Bạch Nguyệt thành có đấy, ta đã từng thấy biển."

Lưu Long nhớ lại, "Ở bờ biển, sóng biển đánh tới. Đầu tiên là bọt sóng nhỏ, sau đó sóng sau xô sóng trước, thật ra mỗi một lần bọt nước dao động đều không khác mấy. Nhưng mà khi hai đợt sóng biển chồng lên nhau, vậy thì ngay lập tức sẽ bộc phát ra lực va chạm mạnh mẽ hơn rất nhiều! Khi nhiều cơn sóng chồng lấp lên nhau, thậm chí sẽ sinh ra sóng thần... Đó chính là thiên uy, là sức mạnh của trời!"

Lưu Long nghĩ mà có chút sợ, "Trước kia ta từng chứng kiến một cơn sóng lớn cao hơn trăm mét! Vốn chỉ là cơn sóng biển bình thường, nhưng nhờ có sự thúc đẩy của gió, giống như với huyết dịch đang chảy xuôi trong cơ thể của chúng ta, nội kình điệp gia, sóng biển liên tiếp chồng chất lên nhau...Một lần kia, cơn sóng dâng lên cao hơn trăm mét trực tiếp đập nát một tảng đá lớn, quét sạch toàn bộ bãi biển."

"Khi đó, ta mới là Trảm Thập, ta cảm thấy mình căn bản không có cách nào sống sót trong hoàn cảnh như vậy."

Lưu Long cảm khái: "Ngay khi lão sư của ngươi nhắc tới ‘thế’ thì ta liền nghĩ đến ngày hôm đó! Đúng vậy, sóng biển ngập trời có tiềm lực phá hủy tất cả mọi thứ, đó chính là ‘thế’. Ta có lòng muốn bắt chước sóng biển chồng lấp lên nhau, thế như chẻ tre... Đáng tiếc, thân thể của ta không cho phép!"

Ông lắc đầu nói tiếp: "Ta chưa từng vận dụng được Cửu Trọng Điệp bởi vì thân thể không cho phép. Nhưng hiện tại ta đang cân nhắc nếu như sử dụng Cửu Trọng Điệp, vậy có phải là ta có thể cảm ngộ ra ‘thế’ của Cửu Đoán Kình hay không? Đáng tiếc, ta ngộ ra chuyện này hơi muộn."

"Nhưng mà ta vẫn muốn thử một chút! Dưỡng thương một đoạn thời gian có lẽ có thể nhờ vào năng lượng thần bí để khôi phục. Lý Hạo, ngươi phải nhớ kỹ, chờ đến lúc ngươi có năng lực sử dụng Cửu Trọng Điệp, tốt nhất ngươi nên tới bờ biển một lần, đi xem sóng biển chân chính!"

Nói đến đây, ông lại hỏi: "Bây giờ ngươi có thể hoàn thành Nhị Trọng Điệp chưa?"

Từ lúc đưa công pháp cho hắn tới bây giờ, ông vẫn chưa từng hỏi qua, bởi vì ông cảm thấy hy vọng không quá lớn, thời gian Lý Hạo tiếp xúc với Cửu Đoán Kình không dài.

Lý Hạo tươi cười đáp: "Có thể!"

Lưu Long giật mình: "Có thể?"

Lý Hạo không nói lời nào, đánh ra một quyền, nội lực chồng lên nhau, gần như là trong nháy mắt Nhị Trọng Điệp liền bộc phát ra. Không phải bộc phát nội lực, chỉ đơn giản là đánh ra một quyền.

Ầm!

Một tiếng vang nhỏ, Lưu Long cũng xuất thủ, chặn lại nắm đấm của hắn, trong lòng ông thoáng chấn động, thân thể hơi lắc lư một cái.

Thật sự học được Nhị Trọng Điệp rồi?

Quá nhanh!

Về phần Hắc Báo cũng rất nhanh là đã đánh được Tam Trọng Điệp, Lưu Long trái lại không quá để ý. Tiểu cẩu muốn thành tinh, loại tồn tại này vốn đều rất yêu nghiệt.

Nhưng Lý Hạo chính là người sống sờ sờ!

Không nghĩ nhanh như vậy mà hắn đã học được.

Lý Hạo cười cười, thầm nghĩ đội trưởng ngài có muốn xem luôn Tam Trọng Điệp của ta không?

Thôi quên đi, sợ hù chết đội trưởng mất.

Với tình hình hiện tại, trong đội có thêm một vị Phá Bách biết dùng Tam Trọng Điệp thì đối với cục diện chiến đấu cũng không ảnh hưởng gì lớn. Cho nên Lý Hạo cảm thấy có nói hay không cũng không quan trọng.

"Thiên tài!"

Lưu Long lần này tán dương rất chân thành: "Ngươi vận dụng được Nhị Trọng Điệp thì xem ra ngươi đã đến cảnh giới Trảm Thập trung hậu kỳ. Khá lắm, đúng là rất nhanh!"

Trảm Thập cảnh, tối đa chỉ có thể vận dụng Tam Trọng Điệp.

Lý Hạo có thể dùng Nhị Trọng Điệp mà không có áp lực quá lớn, hiển nhiên là hắn đã tiến vào giai đoạn trung hậu kỳ.

"Lão đại, chuyện này không quan trọng."

"Rất quan trọng!"

"Thật sự không quan trọng."

Lý Hạo trầm giọng nói: "Lão đại, lão sư của ta có một kiện bảo vật có thể giúp người chữa thương, hiệu quả đặc biệt tốt. Nếu như thương thế trên người của ngươi khỏi hẳn, vậy có hy vọng thăng cấp Đấu Thiên không?"

Lưu Long nhíu mày, "Thương thế của ta không tầm thường..."

"Có nặng hơn vết thương của lão sư ta không? Trái tim của ông ấy còn suýt chút nữa thì bị đâm xuyên qua." Lý Hạo ngắt lời.

"..."

Không phản bác được.

Giờ phút này Lưu Long mới nhớ tới vết thương trên người Viên Thạc.

Đúng vậy, lúc trước Viên Thạc suýt bị đánh vỡ tim, ám thương cực kỳ trầm trọng, kết quả bây giờ không chỉ khỏi hẳn mà còn thuận lợi thăng cấp.

Mọi người còn tưởng rằng ông ấy có thủ đoạn đặc thù nào đó, hoặc là chậm rãi điều dưỡng tốt suốt nhiều năm qua.

Nhưng theo như Lý Hạo vừa nói thì xem ra có vẻ là nhờ tác dụng của bảo vật?

"Thương thế trên trái tim của lão sư ngươi đều có thể khỏi hẳn, ta tự nhiên cũng có thể, nhưng mà..."

"Không có nhưng mà!"

Lý Hạo trịnh trọng nói: "Chỉ cần lão đại nói ngươi có nắm chắc thành công thăng cấp trở thành Đấu Thiên, ta sẽ nhờ lão sư của ta đến hộ đạo cho ngươi, thuận tiện giúp ngươi chữa thương. Hai vị Đấu Thiên cùng ra tay, cũng nên để cho người ta biết thực lực Tuần Dạ Nhân Ngân Thành của chúng ta rất mạnh mẽ! Kinh sợ tứ phương, giết gà dọa khỉ!"

So với Lưu Long ông thì tiểu tử này còn giống bộ trưởng hơn.

Trong lòng Lưu Long thầm mắng một tiếng, lại nhìn nhìn Lý Hạo đang nghiêm nghị chờ câu trả lời của mình thì thoáng chần chờ.

Lý Hạo nói: "Lão đại, võ sư muốn tiến vào Đấu Thiên thì nên ôm tâm lý thẳng tiến không lùi! Nếu cứ lo trước lo sau, tuyệt đối không có khả năng thành công. Đây là lời mà lão sư ta hay nhắc nhở, nay coi như ta mượn lời mà tặng lại cho lão đại!"

"Thẳng tiến không lùi..."

Lưu Long nghiền ngẫm bốn chữ này, hồi lâu sau, ông hạ quyết tâm: "Nếu có thể chữa thương thành công thì ta có nắm chắc! Thật ra tố chất thân thể của ta đã sớm đạt tiêu chuẩn Đấu Thiên, dù sao ta cũng đã hấp thu rất nhiều năng lượng thần bí trong mấy năm qua. Cái ta thiếu chính là cảm ngộ ‘thế’ cùng với mấy vết thương cũ trên người, dẫn tới không có cách nào vận dụng toàn lực."

"Nếu như thương thế hoàn toàn khôi phục...Lão sư của ngươi lại nguyện ý ở thời điểm mấu chốt chỉ dẫn một chút, ta nhất định có thể bước vào Đấu Thiên!"

Giờ phút này, ông đột nhiên tràn đầy lòng tin!

Lý Hạo nói không sai. Đối với võ sư, muốn bước vào Đấu Thiên thì tất phải ôm tâm lý thẳng tiến không lùi, nếu như chính bản thân mình còn do dự, cảm thấy hy vọng không lớn... Vậy thì đúng là không có hy vọng gì, bởi vì ‘thế’ của ngươi không có cách nào xây dựng thành công.

Ông nghĩ đến cơn sóng biển khủng khiếp vài năm trước.

Không gì ngăn nổi nó!

Bản thân nước vốn chỉ là thứ vô cùng nhu hòa, nhưng ngay thời khắc ấy lại như là đạn pháo oanh kích một đường thẳng tiến. Tuyệt không lùi bước! Một khi lùi bước, tiềm lực của cơn sóng biển kia liền sẽ tiêu tán, lui về trong biển, một lần nữa hóa thành dòng nước nhu hòa.

Bình Luận (0)
Comment