Chương 219: Cho Ta Ba Ngày!
Thấy Lưu Long hạ quyết tâm, Lý Hạo rất hài lòng, hắn cười tủm tỉm nói: "Lão đại, ngày đó khi lão sư của ta bước vào Đấu Thiên, ông ấy đã dựa vào ‘thế’ đạo dẫn đường cho ta bước vào cảnh giới Trảm Thập. Ngươi và ta đồng tu Cửu Đoán Kình, có lẽ lần thăng cấp này của lão đại đối với ta cũng có trợ giúp rất lớn. Đây là việc đôi bên cùng có lợi."
"Chỉ cần ta có tiến bộ thì lão sư của ta sẽ không để ý xuất lực, dù sao ta cũng là đệ tử quan môn của ông ấy!"
Hắn và Viên Thạc cùng nhau tu luyện Ngũ Cầm Thuật, nay lại cùng Lưu Long luyện Cửu Đoán Kình.
Cho nên hai loại ‘thế’ này, Lý Hạo đều có thể cảm nhận được, có thể tiếp nhận đối phương dẫn đạo.
Về phần những người khác, võ sư không đồng môn ngược lại cũng có thể cảm ngộ một chút, nhưng trợ giúp lại không tính là quá lớn.
Cho nên lời hắn nói cũng không tính là nói dối.
Nếu Lưu Long thật sự thành công thì Lý Hạo cảm thấy, tương lai khi bản thân bước vào cảnh giới Đấu Thiên có thể có nhiều trợ giúp hơn một ít. Sớm cảm ngộ hai loại ‘thế’ Đấu Thiên, đối với hắn mà nói thật sự là cơ duyên ngàn năm có một.
Sắc mặt Lưu Long nghiêm túc, "Ta không có truyền nhân, Cửu Đoán Kình đến thế hệ này của ta gần như đã thất truyền! Tuy ta không tiện thu đồ đệ, nhưng ngươi đã học xong Nhị Trọng Điệp thì tính ra ngươi chính là truyền nhân của Lưu gia ta! Nếu ta thăng cấp Đấu Thiên, ta đương nhiên sẽ không giấu diếm ngươi cảm ngộ về ‘thế’ của Cửu Đoán Kình."
Ông không có đồ đệ, cũng không có kẻ nối dõi.
Cho nên hiện tại Lý Hạo chính là truyền nhân duy nhất của võ đạo Lưu gia. Nếu đã là truyền nhân thì giúp đối phương lĩnh ngộ được sự mạnh mẽ của Cửu Đoán Kình là việc ông nên làm.
Lưu Long nói tiếp: "Ta từng nói mình không địch lại lão sư của ngươi, bởi vì trên người ta còn có rất nhiều nội thương, bất quá một khi thương thế của ta khỏi hẳn, thuận lợi tấn cấp Đấu Thiên, mặc dù võ kỹ của ta không được toàn diện như Viên lão, nhưng lực bộc phát của Cửu Đoán Kình lại là thứ mà lão sư ngươi không cách nào sánh được! Khi đó là ai thắng ai còn chưa thể nói trước."
Càng nói, Lưu Long lại càng thấy hưng phấn, "Cửu Đoán Kình một lần chín tầng! Ngày đó khi lão sư ngươi chém giết vị Tam Dương kia, khả năng cao là đã nhờ vào vật phẩm siêu phàm mạnh mẽ, mà ta thì chưa chắc sẽ cần! Ta nắm chắc có thể công phá sức phòng ngự của Tam Dương, đương nhiên những phương diện khác thì ta vẫn kém hơn lão sư của ngươi."
Ông không để ý việc Cửu Đoán Kình thất truyền trên tay mình, nhưng ông cũng không muốn để công pháp gia truyền bị người khác xem thường, nhất là Lý Hạo.
Lý Hạo đồng thời kế thừa công pháp của hai nhà, vì vậy ông muốn nói cho hắn biết, lão sư ngươi tuy rất mạnh, đặc biệt toàn diện, nhưng Lưu Long ta lại am hiểu phương diện công kích, hoàn toàn không kém cạnh Viên lão.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ động, công phá phòng ngự của Tam Dương?
Thật sự?
Cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là có khả năng này.
Dù sao Cửu Đoán Kình cũng là công pháp lợi hại, một lần ra tay là cửu điệp, chưa chắc đã kém hơn người dùng đao.
Lão sư giỏi toàn diện là sự thật, bởi vì Ngũ Cầm Thuật vốn nổi tiếng ở chỗ toàn diện, nhưng chính lão sư từng nói, thật ra ông cũng rất muốn luyện Cửu Đoán Kình nhằm giúp lực bộc phát khi chiến đấu càng mạnh thêm!
Đương nhiên, Viên Thạc chưa bao giờ đề cập qua việc xem xét bản võ kỹ mà Lưu Long đã đưa cho Lý Hạo.
Võ sư rất xem trọng vấn đề truyền thừa, cho dù biết rõ hai bên có thể bổ sung cho nhau, học được sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ sẽ không tùy tiện đi học công pháp của người khác.
Lý Hạo càng nghĩ lại càng thấy hứng thú, "Chỉ cần lão đại thành công, không nói lão đại làm như thế nào giết chết đối phương, cho dù chỉ là tước đoạt năng lượng thần bí thì cũng rất tốt rồi. Như vậy Liễu tỷ, Trần Kiên và Ngô Siêu đều có hi vọng bước vào lĩnh vực siêu năng! 1000 khối trở lên, cộng thêm ba tên Nhật Diệu… Chao ôi, có khi chúng ta rút được tới 2000 khối năng lượng thần bí lận đấy."
Giết người để cướp đoạt năng lượng thần bí là hành động ngu ngốc nhất.
Nhưng mà đối với những quỷ nghèo như bọn họ mà nói, đây cũng là hành động trực tiếp nhất, dứt khoát nhất.
2000 khối năng lượng thần bí chính là một khoản tài phú khổng lồ mà đội săn quỷ đều khao khát.
Lúc này, Lý Hạo nhanh chóng tính toán một chút.
Lão sư đối phó Kiều Phi Long, đội trưởng đi đối phó ba tên Nhật Diệu… Không phải đơn độc đối phó, Lý Hạo thầm nghĩ, tốt nhất là tất cả mọi người cùng nhau ra tay.
Trước dùng vũ khí nóng áp chế, có thể thương tổn được đối phương là tốt nhất.
Thời điểm đối phương hoảng loạn chạy trốn chính là lúc dễ dàng giết hắn nhất.
Một khi thành công, toàn bộ thực lực của Ngân Thành Tuần Dạ Nhân đều sẽ tăng lên rất nhiều.
Về phần dùng vũ khí nóng thì vấn đề không lớn. Chỉ cần trước khi những cường giả khác cảm ứng được mà giải quyết bọn họ xong, vũ khí nóng dùng có nhiều hơn nữa cũng không có ai quan tâm. Huống chi bị giết chết bởi vũ khí nóng, người bình thường cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.
Cường giả chân chính sẽ không bị vũ khí nóng giết chết, trừ khi là rơi vào thời gian địa điểm đặc thù hiếm gặp.
Mà giờ phút này, Lưu Long cũng có cảm giác kích động mãnh liệt.
Giết Tam Dương, giết Nhật Diệu!
Tiến vào Đấu Thiên!
Ông nhìn thoáng qua Lý Hạo, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi hoảng hốt, bất giác miệng đắng lưỡi khô.
Vài ngày trước, ông giết Nguyệt Minh còn cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Hiện tại, tiểu tử này lại muốn ông gia nhập vào cuộc chiến ám sát Nhật Diệu và Tam Dương.
Là ông điên rồi hay là tiểu tử này điên rồi?
Quả nhiên giống như bọn Liễu Diễm nói, nội tâm Lý Hạo là một kẻ biến thái đến cực điểm.
"Cho ta ba ngày!"
Lưu Long nói: "Trong ba ngày, nếu ta thăng cấp thành công thì chúng ta sẽ nghĩ biện pháp độc sát! Nếu như không thể thì cũng sẽ không chậm trễ kế hoạch.”
“Chắc chắn Kiều Phi Long có mục đích riêng, không có khả năng dưỡng hổ vi hoạn, để mặc cho lão tiêu dao ngoài vòng kiểm soát. Ba ngày sau, nếu ta vẫn không cách nào tấn cấp Đấu Thiên thì chúng ta sẽ đi tìm Hách bộ trưởng! Ta tin tưởng hắn sẽ đồng ý ra tay.”
“Đương nhiên, ngươi có băn khoăn của ngươi, ta hiểu được. Nhưng mà Lý Hạo, ngươi phải nhớ kỹ một điều, còn mạng để đoạt bảo thì mới là đồ của ngươi, mất mạng... Vậy thì cái gì cũng không thuộc về ngươi nữa.”
Lời này không khác Viên Thạc nói lắm.
Giờ phút này, đột nhiên Lý Hạo cảm giác được tư duy của võ sư thật ra rất giống nhau.
Một nhân vật như Lưu Long, nếu không phải bị quy củ của Tuần Kiểm Ti trói buộc trách nhiệm, nói không chừng ở bên ngoài cũng là ma đầu hùng bá một phương.
Chỉ là võ sư đều có năng lực khắc chế mạnh mẽ, lực lượng từng bước một mà đạt được, cũng sẽ không bởi vì thực lực mạnh mẽ liền khiến bản thân bị lạc lối.
Bọn họ rất rõ ràng bản thân muốn cái gì và phải đạt được cái gì.
Lý Hạo so sánh võ sư cùng Siêu Năng Giả một phen, sự khác biệt lớn nhất giữa hai bên có lẽ là —— tín niệm!