Chương 220: Những Kẻ Quyết Đoán
Ba ngày!
Lưu Long cảm thấy trong vòng ba ngày ông có thể đột phá. Nếu không được thì cũng có nghĩa là hy vọng tấn cấp không lớn, đến lúc đó tốt nhất vẫn nên để Tuần Dạ Nhân đến xử lý thì hơn.
Lý Hạo gật đầu, "Được! Lão đại, việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi gặp lão sư của ta luôn đi!"
"Không vội!"
Lưu Long xua tay, "Dễ làm cho người khác chú ý! Hôm nay ngươi đã đi đi lại lại mấy lần, còn đi nữa thì không quá thích hợp."
"Huống chi ta cũng phải chuẩn bị một chút, để ngày mai đi!"
"Ngày mai ta sẽ quang minh chính đại đi bái phỏng Viên Thạc. Đưa thiệp mời cho ông ấy, mời ông ấy tham gia nghi thức thành lập phân bộ Tuần Dạ Nhân vào ba ngày sau!"
Lưu Long tính toán, "Ba ngày sau, mời mọi người tới tham gia nghi thức thành lập phân bộ của chúng ta, vừa vặn có thể chuyển dời sự chú ý của mọi người, cũng khiến cho Kiều Phi Long thả lỏng cảnh giác. Lão không phải là Siêu Năng Giả, không nằm trong hàng ngũ khách mời của chúng ta, cho nên ngày đó cũng là thời điểm thích hợp nhất để giết lão."
Ngay cả thời gian ông cũng đã quyết định xong!
Lưu Long lại nói: "Nghi thức thành lập sẽ diễn ra vào buổi tối! Đương nhiên, ban đêm mới là thời điểm thích hợp để Tuần Dạ Nhân mở cửa khai trương, vừa vặn đem một số nhân tố ngoài ý muốn ở trong thành toàn bộ đều bài trừ ở bên ngoài!"
Ban đêm cũng là thời điểm thích hợp giết người.
Lý Hạo gật gật đầu.
Hắn không nói gì thêm nữa, quay người đi ra ngoài. Đi tới cửa, bỗng nhiên, hắn quay đầu lại, đoạn hỏi: "Lão đại, ngươi không lo lắng ta chỉ là lừa ngươi, đối phương có khả năng mạnh hơn. Hoặc là sau khi chúng ta giết chết Kiều Phi Long, lão sư sẽ ra tay với ngươi sao?"
Lưu Long không lo lắng chuyện này à?
Không sợ bên mình giết người diệt khẩu?
Lưu Long cười lạnh một tiếng, "Ta sẽ sợ ư? Nếu như ta là kẻ sợ cái này sợ cái kia thì ta đã sớm chết từ lâu rồi! Lưu Long ta có thể trở thành một trong những kẻ lãnh đạo ở cái đất Ngân Thành này chính là dựa vào việc ta dám tin người!"
Ông nếu không tin thì thôi, một khi đã tin, ông nhất định sẽ không hoài nghi.
Cũng chính vì như vậy, lần trước khi nội bộ đội chấp pháp xảy ra chuyện, ông không giết ai, cuối cùng vẫn là Mộc Sâm phải thay ông thanh lý môn hộ.
Lưu Long có ưu điểm rõ ràng, khuyết điểm cũng rất lớn.
Bất giác, Lý Hạo phát hiện Lưu Long và lão sư vẫn có điểm không giống nhau.
Lão sư càng cẩn thận hơn một chút. Nói trắng ra là lão sư càng gian trá hơn, càng máu lạnh hơn.
Điều này thật ra Lý Hạo rất rõ ràng!
Lão sư đối với hắn rất tốt, không có nghĩa là đối với những người khác cũng tốt.
Đối với hắn tốt, đó là bởi vì ba năm trước lão sư nản lòng thoái chí, thật sự xem hắn trở thành đích truyền để đối đãi, kế thừa một thân học thức của ông.
Trong quá khứ, đệ tử đích truyền và thân nhi tử chẳng khác gì nhau, có khi thậm chí còn quan trọng hơn.
Cho nên Lý Hạo chưa từng hoài nghi lão sư, mà Viên Thạc cũng hết lòng đối đãi với hắn hệt như con trai ruột.
Đây chính là ý nghĩa của đích truyền, cũng là ý nghĩa của quan môn đệ tử.
Mà xem ra Lưu Long còn là một kẻ trọng tình nghĩa hơn nữa.
Từ mặt ngoài nhìn vào, Viên Thạc trông như một ông lão hòa ái, mà Lưu Long thì lạnh lùng ít nói, cho nên thoạt nhìn thì mười người hết chín người sẽ cảm thấy Lưu Long rất khó tiếp xúc, là kẻ bất cận nhân tình.
Lý Hạo bất chợt phì cười.
Có đôi khi, nhìn thấu một chút bản chất thật ra rất có ý nghĩa.
Liễu Diễm không hề nhiệt tình giống như trong tưởng tượng, Lưu Long không hề lãnh khốc giống như vẻ ngoài, mà lão sư cũng không hề hòa ái như giống như người đối diện nhìn nhận.
Chính Lý Hạo hắn cũng không đơn thuần chất phác giống như những gì người khác nhìn thấy.
Con người mà!
"Lão đại, vậy thì chúc chúng ta thành công!"
Lý Hạo xoay người rời đi, trên mặt nở một nụ cười.
Không sai, tất cả mọi người đều không giống nhau.
Nhưng ít nhất bọn họ có một điểm chung, đó là đều quả quyết, không có một chút dây dưa doong dài nào.
Nói muốn giết ngươi, vậy thì giết ngươi!
Thậm chí Lưu Long còn chẳng định làm bất kỳ một cuộc điều tra nào.
Không có ý nghĩa!
Chỉ cần xác định có những cường giả kia, đó chính là minh chứng tốt nhất, cứ giết rồi nói tiếp.
Đây chính là điểm giống nhau giữa bọn họ.
. . .
Lý Hạo đi ra khỏi văn phòng của Lưu Long, giờ phút này hắn đang suy nghĩ một việc, lần tập sát sắp tới hắn nên làm gì?
Thực lực của hắn không đủ, dù là đối phó Tam Dương hay Nhật Diệu cũng thế, hắn đều không có tư cách.
Trái lại còn gây thêm phiền cho lão sư và Lưu Long!
Nhưng Lý Hạo vẫn hy vọng, hoặc là nói… Khát vọng làm được một chút gì đó.
"Ta có thể làm cái gì?"
Lý Hạo suy nghĩ, một lát sau, hắn nhẹ nhàng nắm lấy ngọc kiếm trước ngực, đây mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Nếu lão sư hoặc Lưu Long bị thương, hắn có thể kịp thời chữa trị cho bọn họ.
Nhưng nếu gặp thời khắc mấu chốt, hiện tại chính mình chỉ là Phá Bách, sau khi dùng kiếm đâm vào trái tim, năng lượng kiếm ngọc không bộc phát ra được uy lực càng mạnh mẽ hơn thì sao?
Hoặc là không giải phóng ra được uy lực càng mạnh mẽ hơn?
Tất cả những việc này hắn đều không biết.
Có lẽ nên sớm thử một chút!
Thử giải phong cho ngọc kiếm xem sao, có lẽ sẽ mang đến cho hắn sự trợ giúp càng lớn, thực lực càng mạnh hơn, ở thời khắc mấu chốt, thình lình cho người ta một kiếm, hiệu quả có lẽ sẽ rất tuyệt.
Lý Hạo nghĩ đến đây, trên mặt bỗng lộ ra nụ cười ngây thơ tươi tắn.
Trên đường gặp đám người Lý Mộng, hắn vẫn giữ nguyên nét cười thân thiện ấy mà tiến lên vẫy vẫy tay.
Tươi cười thật đơn thuần!
Vốn Lý Mộng cùng Hồ Hạo đều không có ý tứ chủ động chào hỏi, có điều nghĩ tới người này còn tính là tiểu sư huynh của mình, hơn nữa đối phương chân thành mỉm cười như thế, trên mặt hai người bất giác cũng lộ ra một nụ cười.
Lúc trước bọn họ còn cảm thấy Lý Hạo không đủ tư cách để làm cấp trên của mình.
Nhưng theo nụ cười tràn đầy thành ý này, sự không phục ấy dần tiêu tán.
Nghĩ lại thì sắp xếp như vậy cũng rất tốt, dù sao so với người phụ nữ họ Liễu hay nói lời chua ngoa châm biếm kia thì để Lý Hạo làm phó bộ trưởng càng tốt hơn, huống hồ xét ra thì Lý Hạo còn được coi là người trong nhà.
. . .
Ngân Thành hiện tại vẫn yên tĩnh như cũ.
Không ai dự liệu được ba người Lý Hạo lại quyết đoán như thế, dám âm thầm lập ra kế hoạch tập sát.
Mà Kiều Phi Long sẽ càng không nghĩ đến, buổi chiều Lý Hạo còn dùng gương mặt tươi cười ngại ngùng nhận lấy chỗ tốt từ mình, tới tối đã cùng Lưu Long và Viên Thạc thương lượng làm thế nào để lấy mạng lão.