Lý Hạo cắt áo giáp ra, cũng mơ hồ thấy được bạch cốt trong nháy mắt hóa thành bột mịn, biến mất trong khải giáp.
Lý Hạo cũng không có quá nhiều cảm thụ với mấy binh sĩ thời cổ lão. Bọn họ trung thành thi hành mệnh lệnh năm đó, không hổ là quân nhân. Đáng tiếc bây giờ Lý Hạo cũng cần hắc giáp.
Hắn không có thời gian bi ai, bi thương cho những cổ nhân này.
Lý Hạo nhìn thoáng qua bản thân, nhìn lại Lưu Long, phát hiện dáng người Lưu Long càng phù hợp bộ hắc giáp này.
"Lão đại, ngươi chui vào!"
Lưu Long thầm mắng một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ hắc giáp lên, đầu mình bắt đầu chui vào đũng quần hắc giáp. Trong quá trình này, xương cốt ông rung động đùng đùng.
Một lát sau, Lưu Long cưỡng ép bản thân chui vào.
Chẳng qua hai chân vẫn còn lộ bên ngoài.
Lại qua một hồi, Lưu Long bắt đầu thử rút chân vào. Thử một hồi lâu, lúc này mới nhét được hai cái chân vào, có điều cái lỗ dưới đũng quần lại rộng hơn chút.
Mặc xong áo giáp, Lý Hạo cẩn thận quan sát... Chỉ cần không phải cố ý nhìn vị trí đũng quần thì cũng sẽ nhìn không ra quá nhiều dị thường.
Chỉ là trong quá trình mặc, Lưu Long đã làm rách quần của ông. Lý Hạo nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão đại, hai chân ngươi còn hơi trắng, trong bóng tối nhìn hơi chói mắt!"
Đũng quần có cái lỗ, cũng không biết nên khâu lại thế nào, có thể nhìn ra chút màu trắng ở cạnh trong hai bắp đùi.
Chân Lưu Long... Còn hơi trắng.
Lưu Long chửi nhỏ một tiếng, âm thanh truyền ra từ trong khải giáp, lộ ra cực kỳ yếu ớt.
Lý Hạo cũng mặc kệ điều này, hắn suy nghĩ, chạy đến nơi xa, lau chút đen xem trên chân tường, nhanh chóng trở về bôi lên đôi chân trắng của Lưu Long.
Kể từ đó cũng không tính chói mắt.
Lưu Long thử huy quyền một cái, hơi xúc động: "Áo giáp này, nhìn thì kiên cố, nhưng bên trong lại lộ ra rất linh hoạt, rất mềm mại, cổ văn minh đúng là không thể tưởng tượng nổi, không ảnh hưởng võ sư phát huy chút nào!"
Có đôi khi áo giáp kiên cố là một loại trói buộc.
Nhưng giờ này lại không ảnh hưởng ông phát huy, Lưu Long cũng hơi rung động. Những kỹ nghệ thời kỳ cổ văn minh, thật sự đã đạt đến một đỉnh phong!
"Đừng cảm khái, lại đi lấy một cái khác!"
Lý Hạo cũng không có thời gian nói những thứ này với ông. Thời gian những người Hồng Nguyệt và đám Diêm La tiến vào cách nhau không lớn, có lẽ rất nhanh, nơi này sẽ tụ tập số lớn Siêu Năng Giả, lấy ba bộ áo giáp trước rồi nói.
Về phần có khi nào bọn Diêm La giả mạo hắc giáp... Chỉ cần bọn hắn dám phá hư là được. Lại nói, cảm giác áo giáp này không thích hợp để Siêu Năng Giả mặc. Nếu Siêu Năng Giả mặc thì có thể sẽ ngăn cách năng lượng thần bí.
Dù Lý Hạo không có thử, cũng không phải Siêu Năng Giả, nhưng trước đó siêu năng công kích, rõ ràng cũng không mặc thấu áo giáp, bên ngoài không cách nào xuyên thấu, nhưng bên trong thì được?
Chưa hẳn!
Trừ khi để vài võ sư giả mạo... Nhưng Lý Hạo biết võ sư mạnh nhất của mấy tổ chức lớn. Hắn không lo lắng về con gái Hồng Nhất Đường có thực lực Phá Bách hậu kỳ.
Những người khác, dù là Hồng Nhất Đường, bây giờ cũng là Siêu Năng Giả.
Cho nên giờ đây Lý Hạo không lo lắng cũng gặp phải hắc giáp ngụy trang giống bọn họ... Nếu thật sự gặp, những người kia chính là muốn chết. Phía bọn hắn có Lưu Long là Đấu Thiên, cho dù đối phương là Tam Dương giả mạo, bị hắc giáp hạn chế siêu năng, đó chính là chịu chết.
Mấy người Lý Hạo bắt đầu đi săn lần thứ hai.
Lần này đã có kinh nghiệm, càng thêm thuận buồm xuôi gió, không bao lâu, bộ áo giáp thứ hai cũng tới tay.
Lần này, Lý Hạo cho Liễu Diễm, chủ yếu là kích cỡ của người này quá thấp, Lý Hạo sợ hắn mặc vào thì nửa cái chân đều ở bên ngoài.
Mà lấy được bộ thứ ba thì có độ khó lớn hơn, vì bọn hắn phải đi đến chỗ đường đi của mấy người Diệu Thừa bên Diêm La, đi bắt người tuần tra hành động riêng lẻ.
Ba người, hai người phủ lấy hắc giáp, cùng chạy tới một lối đi trước mặt.
Mà lúc này, ngoại thành cũng mơ hồ phát sinh chút tiếng vang, chỉ sợ đã có Siêu Năng Giả tao ngộ hắc giáp.
Mấy người đều không có tâm tư chú ý, ngụy trang bản thân tốt rồi nói.
…
Thu hoạch bộ áo giáp thứ ba tràn đầy kích thích.
Ba người vừa giải quyết bộ áo giáp thứ ba thì lại có mấy Siêu Năng Giả nhanh chóng chạy đến. May mắn bọn họ chạy nhanh, không bị đối phương nhìn thấy. Có điều, thời khắc này, trên đường phố đã lần lượt có nhiều thêm vài Siêu Năng Giả.
Hiển nhiên khi bọn hắn đối phó hắc giáp, có khả năng những người Hồng Nguyệt cũng đến, đại bộ phận không vào nhưng cũng phái người tiến vào thăm dò.
...
Mấy phút đồng hồ sau.
Trên đường phố, nhiều thêm ba chiến sĩ hắc giáp.
Hơi có vẻ khó chịu, động tác ba người không tự nhiên, có đôi khi tiếng bước chân cũng không thể nhất trí, hơi chênh lệch với hắc giáp chính quy.
Nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện nơi đũng quần giống như đều hơi tổn hại.
Chẳng qua đây đã là biện pháp ngụy trang tốt nhất bọn hắn nghĩ được.
Ba bộ hắc giáp... Không hợp với những hắc giáp khác. Nếu người ta không đi lẻ thì chính là mười người một đội, chỉ có bọn hắn có vẻ hơi đặc thù, có điều những người khác cũng không hiểu. Lý Hạo nghĩ bọn hắn cũng sẽ không đoán được gì.
Trên đường phố.
"Cộp cộp cộp" tiếng bước chân vang lên.
Nơi hẻo lánh, một cường giả siêu năng ngừng thở, một cử động nhỏ cũng không dám, siêu năng áp súc trong cơ thể, không dám tràn ra ngoài chút nào. Trong bóng tối, người nọ yên lặng nghe những tiếng bước chân kia dần đi xa, lúc này mới thở dốc một hơi.
Tam Dương đối phó hắc giáp, đó là dễ như trở bàn tay.
Nhưng gã thì không thể được.
Làm cường giả cấp Nguyệt Minh Nguyệt Doanh, ở bên ngoài, đó cũng là hô phong hoán vũ, chỉ cần không trêu chọc ba tổ chức lớn và Tuần Dạ Nhân thì dù là Kiếm Môn cũng sẽ không tùy tiện ra tay với một cường giả Nguyệt Doanh.
Nhưng tại nơi này... Không nói lần này tới đều là tinh nhuệ trong các tổ chức lớn, mấu chốt là vừa tiến vào phạm vi tòa thành cổ này thì đã chết một nhóm Nhật Diệu.
Nguyệt Minh, thật sự không tính là gì cả.
Chỉ bằng cảm giác là có thể biết những binh sĩ mặc hắc giáp kia có thể là binh sĩ kém nhất cổ thành, nhưng vẫn có thể giết Nguyệt Minh, thậm chí là Nhật Diệu như cũ. Siêu năng ở đây, cực hạn nhiều lắm.
Giờ phút này, gã cường giả siêu năng nghĩ đến những thứ này, hơi bi ai.
Thật ra gã không muốn thăm dò... Thế nhưng, làm thành viên Diêm La cấp dưới, giờ này dám chạy thì đó cũng là một con đường chết.
Diêm La nuôi dưỡng bọn hắn, chạy, chính là phản bội.
Phản bội tổ chức lớn, không có kết cục tốt.
Gã đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm giác tóc gáy dựng lên.
Trong bóng tối, một thanh kiếm sắc bén đâm ra trong nháy mắt!
Bộp một tiếng!
Đầu gã rơi xuống.
Ba bộ áo giáp vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng của gã.
Hắc giáp đều có tiếng bước chân.
Khi tiếng bước chân rời đi, đại biểu hắc giáp biến mất, phàm là người quan sát được đều có khái niệm như thế.
Mà trên thực tế cũng đúng là như thế.
Hắc giáp chính là phải một mực hành tẩu trên mặt đất.
Nhưng ba người trước mắt lại là giả.
Tiếng bước chân biến mất cũng là lúc siêu năng buông lỏng nhất, mà sau khi ba người chế tạo ra tiếng bước chân, tối rất nhanh sẽ tiêu trừ tiếng bước chân trong bóng tối. Lúc này, dùng năng lực của võ sư, lặng yên không một tiếng động tới gần vài cường giả siêu năng đang thu miễn siêu năng ở đây, vậy quá đơn giản.
Hắc giáp có mặt thì không thể phóng ra năng lượng thần bí, đây cũng là việc những người này biết được.
Nhưng Siêu Năng Giả không có năng lượng thần bí phụ trợ thì cũng chỉ là người bình thường thôi.
Một kiếm giết chết!
Lý Hạo không biết người này, nhưng nhìn quần áo, là người Diêm La.
Trừ người Tuần Dạ Nhân không được giết lung tung ra... Những người khác, đã giết thì đã giết, vậy lại có làm sao?
Nguyệt Doanh... Có chút ít còn hơn không.