Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383: Chém Nhật Diệu I

Chương 383: Chém Nhật Diệu I Chương 383: Chém Nhật Diệu I

Rút ra toàn bộ năng lượng thần bí, cũng có thể rút ra tầm năm mươi khối. Dù sao chỉ là Nguyệt Minh, không phải Nhật Diệu, nhưng giờ phút này hiển nhiên không thể rút ra toàn bộ được, có thể lấy đi một bộ phận cũng không tệ rồi. Một Nguyệt Doanh, đại khái có thể cung cấp hai ba mươi khối.

Thật ra hấp thu hai ba mươi khối cũng là việc rất nhanh.

Về phần thi thể, không cần xử lý đặc biệt.

Mặt đây nơi này chính là máy xử lí tốt nhất. Không cần bao lâu, nơi đây sẽ như trước đó, khôi phục nguyên dạng, bao gồm cả thi thể cũng bị mặt đất nuốt chửng.

Đây là một tòa thành ăn người!

Giết người ở đây, chỉ cần không phải bị người nhìn thấy, bóng tối sẽ che lấp rất nhiều thứ âm u, nguy hiểm.

Một lát sau, ba tiếng tiếng bước chân vang lên lần nữa.

Người sống lui tránh!

Hắc giáp tại thân chính là công cụ phòng hộ tốt nhất.

Về phần năng lượng thần bí lấy được, Lý Hạo vừa đi vừa hấp thu, hấp thu bao nhiêu tính bấy nhiêu, về phần tràn ra... Ai lại để ý cái này?

Nơi này, khắp nơi đều là siêu năng.

Lấy không hết!

Hấp thu xong cái này thì lại giết một người khác, tự nhiên sẽ có kế tiếp.

Lý Hạo tự nhiên không có bất kỳ hảo cảm gì với mấy tổ chức lớn, Lưu Long cũng thế. Trừ Tuần Dạ Nhân ra, trong mắt ông đều là dị đoan, đều là tai họa làm thiên hạ loạn lạc.

Chết một người, bớt một người!

Sau lưng, thi thể không đầu dần dần bị mặt đất nuốt chửng.

...

Nơi cách đám người Lý Hạo không tính quá xa.

Hổ Phách dẫn theo hai Nguyệt Minh, đang đợi.

Chờ đợi hồi lâu, nhìn về phòng phía trước mặt, mấy người đều rất nặng nề.

Chết!

Vừa rồi dưới tay hắn còn có ba Nguyệt Minh, nhưng để dò xét rõ ràng, Hổ Phách bảo một người tiến vào trong một công trình kiến trúc có thể là tửu lâu. Kết quả chỉ có một tiếng vang trầm truyền đến, tiếp theo... Không có động tĩnh gì.

Những gian phòng này giống như quái thú nuốt người.

Sau khi tiến vào, rốt cuộc không có bóng dáng.

"Đáng chết!"

Hổ Phách mắng một tiếng, hơi nổi nóng.

Chết!

Nơi này quá nguy hiểm.

Cần tránh đi hắc giáp không ngừng tuần tra, còn phải dò xét rõ ràng rốt cuộc tình huống như thế nào, phòng cũng không thể vào, đi vào sẽ biến mất.

Bây giờ đi về?

Trở về sao có thể bàn giao?

Hỏi gã dò xét được cái gì, chẳng lẽ cứ nói phòng sẽ ăn người... Sau đó không có gì nữa?

Gã quay đầu nhìn về phía một hướng đường đi khác, vượt qua đường đi, trong lúc mơ hồ, gã thấy được chút ánh sáng. Đường bên kia tương đối sáng, khả năng đó chính là nội thành Tuần Dạ Nhân nói.

Muốn qua bên kia nhìn xem không?

Nhưng Hổ Phách lại lo lắng sẽ rất nguy hiểm.

"Không đợi!"

Gã nói khẽ một câu, không cần đợi thêm nữa, xác suất lớn thủ hạ kia đã chết.

Tiếp tục chờ nữa thì đợt hắc giáp tiếp theo sẽ tới.

Bọn hắn cũng coi là biết rõ quy luật, đại khái mười phút sẽ có một tiểu đội mười người hắc giáp đi qua.

Mặc dù đã là Nhật Diệu, nhưng Hổ Phách cũng không dám trêu chọc những hắc giáp này.

Mười người, gã chưa hẳn có thể đánh qua, coi như có thể, một khi siêu năng bại lộ sẽ dẫn tới càng nhiều hắc giáp, vậy gã nhất định chết chắc.

Đáng tiếc không có gặp được hắc giáp lạc đàn.

Thật ra, gã cũng rất có hứng thú đối với hắc giáp.

Thế nhưng những hắc giáp này đều là hoạt động thành quần kết đội, không có lạc đàn... Thật ra là có, có điều ba con lạc đàn trên đường phố gần nhất đều bị đám người Lý Hạo giải quyết.

Trên đường đi nhất định không chỉ có ba con.

Có thể một chiến sĩ hắc giáp trên đường phố khác đã bị những người khác âm thầm giải quyết, hoặc là còn chưa bị phát hiện.

Đúng vào lúc này, tiếng bước chân lại vang lên.

Lỗ tai Hổ Phách giật giật, nhanh chóng cùng hai người thủ hạ trốn đến một bên, thu liễm siêu năng.

Thế nhưng ánh mắt Hổ Phách lại hơi khác thường.

Tiếng bước chân... Giống như không nhiều.

Đúng vậy, bọn hắn gặp được tiểu đội hắc giáp khác, nghe qua sẽ biết nhân số không ít, nhưng lúc này, âm thanh nghe được lại có cảm giác nhân số không nhiều.

Dần dần, bọn hắn thấy được trong bóng tối.

Rất ít!

"Ba cái!"

Một Siêu Năng Giả cấp Nguyệt Minh cạnh gã nói khẽ một câu, âm thanh rất nhỏ, có điều vẫn bị Hổ Phách hung hăng trừng mắt!

Không thể nói chuyện!

Chẳng qua, trong lòng gã cũng thấy ngoài ý muốn, chỉ có ba cái...

Ba Nguyệt Minh... Không có quá nhiều hắc giáp, vậy độ uy hiếp của chiến sĩ hắc giáp sẽ giảm xuống cực nhiều.

Gã là hệ Thổ, có vài công kích có tác dụng đối với hắc giáp, khiến cho dưới chân đối phương phủ kín tầng đất đá là điều gã vẫn là có thể làm được. Đương nhiên phạm vi gã có thể bao phủ không lớn, nhưng như thế cũng đủ dùng ở đây.

Ba hắc giáp!

Bây giờ Hổ Phách hơi động tâm, người ít như vậy, nếu bắt được, vậy có phải đại biểu là đơn độc đánh bại ba bộ áo giáp không.

Gã nghĩ đến bọn Luân Chuyên Vương bỏ ra mười mấy nhân mạng, còn có tình huống Tam Dương tự ra tay, cuối cùng cũng mới lấy được bảy tám chục bộ hắc giáp, nếu giờ phút này gã có thể lấy được ba bộ...

Không nói chính hắn giấu đi, nếu cống hiến lên thì công lao cũng không nhỏ?

Sau khi lấy ba bộ hắc giáp, có lẽ hắn có thể đi thẳng về, không cần lại mạo hiểm dò xét. Lấy công lao mang về ba bộ hắc giáp, nói không chừng gã có thể ngồi ngang hàng với Luân Chuyển Vương.

Gã là đội trưởng bảo an xuất sinh, vốn Kiều gia và Diêm La giống như có không ít liên hệ.

Nhưng trước đó không lâu, Kiều gia bị hủy diệt. Mặc dù gã tấn cấp Nhật Diệu nhưng cũng không có Kiều gia đằng sau nên có cảm giác kém chút.

Mà trước đó Kiều gia còn một mực cung cấp chút tiền tài, tài phú cho gã, đổi lấy năng lượng thần bí, bây giờ cũng mất con đường này...

Đủ loại suy nghĩ hiện ra, Hổ Phách hơi động tâm.

Chẳng qua gã vẫn nhịn được.

Quan sát trước rồi nói!

...

Nơi xa.

Ba người Lý Hạo cũng không phải hắc giáp, toàn bộ nhờ bản năng hành động. Bọn hắn là võ sư, nhãn lực rất tốt, tốn chút thời gian đã quét đến ba người ấn núp dưới một mái hiên bên cạng, không nhúc nhích. Có ba người sống sờ sờ, trừ khi bọn hắn mù, bằng không tự nhiên có thể nhìn thấy.

Giờ này, Lưu Long cạnh Lý Hạo bỗng nhiên giật cánh tay của mình, đè lại Liễu Diễm bên cạnh.

Liễu Diễm không nhúc nhích.

Lưu Long cho rằng nàng nhịn không được, nhưng Liễu Diễm nhịn được.

Sau khi tiến đến cổ thành, Liễu Diễm đã biết chuyến này nguy hiểm cỡ nào.

Làm võ sư, còn là võ sư chấp hành qua rất nhiều lần nhiệm vụ, mặc dù cừu hận khiến nàng điên cuồng, nhưng điên cuồng không có nghĩa là ngu xuẩn. Nàng sớm biết Kiều gia có quan hệ với Diêm La, lại vẫn một mực chịu đựng.

Dù là Kiều Bằng một mực quấy rối nàng, nàng cũng chịu đựng.

Lưu Long hiển nhiên xem thường sự nhẫn nại của nàng.

Lý Đại Hổ!

Đúng vậy, bọn hắn thấy được Lý Đại Hổ, Hổ Phách của Diêm La.

Cũng là tên mà Lưu Long và Liễu Diễm muốn giết nhất lần này.

Bước chân Liễu Diễm bình thường, không có vì thấy được Lý Đại Hổ mà xuất hiện dao động, hoàn toàn như trước đây, điều này khiến Lưu Long khá an tâm.

Ba người giống như không thấy được, tiếp tục đi tới.

Bộ pháp thống nhất.

Dần dần, ba người bỏ lại đám người Lý Đại Hổ đằng sau.

Thế nhưng, rất nhanh bọn hắn đã cảm nhận được một vài khác biệt, ba người kia...Thế mà cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng đám bọn hắn.

Bình Luận (0)
Comment