Coi như đối phương là người xấu... Ông cũng không có cuồng vọng đến mức nghĩ mình có thể giết Tam Dương trung kỳ, chính ông toàn lực dùng Cửu Đoán Kình ứng phó cũng chưa hẳn có thể công phá phòng ngự của Tam Dương. Trước kia ông tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ, sau khi một quyền không đánh chết Lý Đại Hổ, ông đã hơi thanh tỉnh.
Lý Hạo mở miệng nói: "Bây giờ ta cũng cần thủy năng, lão đại cũng cần. Giết nàng, chúng ta đều có thể thỏa mãn, mà còn thừa nữa! Ta có loại cảm giác, Ngũ Hành của ta cân bằng chút thì có khả năng có hi vọng tiến vào Đấu Thiên..."
Hắn là có loại cảm giác sau khi Ngũ Hành cân bằng, địa thế và kiếm thế, có lẽ cũng có chút tăng trưởng, thậm chí là dung hợp.
Đáng tiếc, bây giờ Ngũ Hành đều không cân bằng, cũng đưa đến kiếm thế của hắn lệch yếu, địa thế lệch mạnh, vì địa thế có quan hệ rất lớn với thổ năng cho nên nhận lấy chút ảnh hưởng.
Hắn cần lượng lớn thủy năng, cân bằng nguồn lực lượng này trước.
Lưu Long không ngừng nhíu mày: "Không cần biết nàng có là người xấu hay không, nhưng nếu Hầu bộ trưởng nói như vậy, mặc kệ đối phương là người nào... Vậy đều có thể giết! Thế nhưng, ngươi cảm thấy ngươi ta có khả năng làm được không?"
Không thể nào!
"Đánh lén, chưa hẳn không có hi vọng... Lão đại ngươi khó công phá phòng ngự của nàng, nhưng nếu cầm kiếm của ta, phối hợp Cửu Đoán Kình thì vẫn có hi vọng!"
Đương nhiên, Lý Hạo lại nói: "Cần một cơ hội! Mà bên cạnh lại có Tam Dương ở đây, cũng khó."
"Bây giờ ta càng hy vọng nhiều mọi người tiến vào, chúng ta xen lẫn trong đó thì sẽ không rõ ràng. Nếu tất cả mọi người chờ ở bên ngoài, chúng ta chậm chạp không xuất hiện, hoặc tùy tiện đi ra ngoài... Ngược lại càng để người chú ý."
Lúc này Lý Hạo cũng hơi tiến thối lưỡng nan.
Một mực ở đây đợi cũng không phải chuyện tốt.
Nếu có lượng lớn Tam Dương tiến vào, vậy sẽ nguy hiểm.
Gặp được Hách Liên Xuyên và Hồ Định Phương còn đỡ, gặp được những người khác... Lý Hạo cảm giác ai cũng có thể sẽ giết hắn.
Dù là Hồng Nhất Đường nhìn rất tốt.
Đừng quên năm đó lão sư hai lần khiêu chiến gã, gã bị dọa đến đóng cửa không chiến, mất mặt xấu hổ, bị giang hồ chế giễu. Thể diện của một võ sư lớn hơn trời, thật sự không có chút oán niệm nào?
Sao có thể!
Chỉ là bây giờ lão sư cường đại, đối phương không dám ở trước mặt lão sư biểu hiện ra ngoài thôi.
Đang nói, bỗng nhiên sắc mặt Lưu Long biến hóa, trong nháy mắt ông kéo nhẹ Lý Hạo và Liễu Diễm, ba người trong nháy mắt tiến vào trạng thái an tĩnh.
Mấy người không nhúc nhích, hô hấp ngừng lại.
Một mực qua một hồi lâu, Lưu Long mới nhẹ nhàng thở hắt ra, nói khẽ: "Đừng lộn xộn, hình như có cường giả tới..."
Không cần ông nói!
Thật ra Lý Hạo phát hiện còn sớm hơn ông, chỉ là sức cảm ứng của Lưu Long không yếu, sớm có động tác.
Lúc này, Lý Hạo nhìn ra ngoài hẻm nhỏ.
Hơi đau răng!
Tam Dương thật sự đến rồi!
Mấu chốt là lần này chùm sáng quá mẹ nó lớn, hơi quen mắt... Tử Nguyệt?
Mẹ ơi!
Còn không chỉ một, trên đường phố gần đó giống như cũng có.
Phiền toái, thật sự có Tam Dương tiến vào với quy mô lớn.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn chính là máy dò xét tốt nhất. Những Tam Dương này cách hắn rất gần, hắn có thể nhìn thấy chùm sáng, từng cái chói sáng không gì sánh được, không nhìn thấy mới có quỷ.
Hắn nhìn thấy thuộc chùm sáng thuộc về Tử Nguyệt, dừng lại ngay cách đó không xa, không nhúc nhích.
Lý Hạo suy đoán... Rất có thể là săn giết tiểu đội hắc giáp quy mô mười người.
Mà đường đi gần đó tựa như là Hồng Nhất Đường, cũng có thể là vì săn giết...
Nói như vậy, những Tam Dương này chuẩn bị săn giết hắc giáp ở ngoại thành trước?
Tới gần nội thành nhất lại là Tử Nguyệt.
Người phụ nữ này cũng bằng lòng làm như vậy?
Phải biết nơi này cách thành không xa, đối diện hẻm nhỏ chính là cửa ra vào nội thành. Đám người Lý Hạo ló đầu ra ngoài nhìn, thường xuyên nhìn thấy lượng lớn hắc giáp đang đi tuần, cũng không phải bên này có thể so.
Lý Hạo cũng không lên tiếng, nhanh chóng lặng lẽ đi đến hướng nội thành, Lưu Long thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Ba người cẩn thận từng li từng tí, không dám tới gần đường đi thứ hai.
Trong mắt bọn họ, hắc giáp còn khá tốt hơn Tử Nguyệt, không trêu chọc hắc giáp, hắc giáp cũng sẽ không chủ động tìm ngươi.
Một mực đi ra hẻm nhỏ, đám người Lý Hạo cẩn thận từng li từng tí tránh đi vài hắc giáp tuần tra. Cường độ tuần tra nơi đây càng lớn hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có hắc giáp tới tuần tra.
Lưu Long khẽ nói: "Chúng ta chạy tới đây... Quá nguy hiểm!"
"Dù sao cũng an toàn hơn sát vách Tử Nguyệt!"
Lý Hạo nhìn thoáng qua bên kia, chùm sáng Tử Nguyệt vẫn còn ở đó.
Hắn suy tư chút, hỏi: "Lão đại, người còn cầu thủy tinh của Vân Dao tỷ không?"
Cầu thủy tinh, tạc đạn siêu năng do Vân Dao chế tác.
Kích thước không lớn, nhìn như cầu pha lê ẩn chứa chút năng lượng thần bí. Đập xuống đất sẽ gây nổ, lúc trước đối phó người Hồng Nguyệt, Vân Dao sử dụng không ít, hiệu quả bình thường, ngay cả Nguyệt Minh cũng nổ không chết.
"Không mang!"
Lưu Long lắc đầu, sau khi ông tiến vào Đấu Thiên đã không cần cái này nữa, sao lại mang theo làm chi.
Uy lực quá nhỏ!
Lý Hạo hơi tiếc nuối, mà Liễu Diễm lại mở miệng nói: "Ta có một ít!"
Lý Hạo ngoài ý muốn!
Ngươi và Vân Dao quan hệ kém như vậy, sao ngươi có thể có?
Liễu Diễm cũng không nhìn thấy ánh mắt và nghi hoặc của hắn, nói khẽ: "Trước đó khi cùng nàng tỷ võ, nàng luôn dùng cái này nện ta, cho nên sau đó ta tự cầm vài cái, uy lực càng lớn hơn trước kia. Sau khi nàng tiến vào siêu năng, chế tạo ra cầu càng mạnh hơn chút. Thậm chí cũng có thể uy hiếp được sinh tử của Nguyệt Minh..."
Thứ kia quả thật không yếu, lợi hại hơn trước đó.
Về phần Liễu Diễm làm sao lấy được, là trộm hay là cướp, hắn không quản.
Lưu Long nói nhỏ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nện Tử Nguyệt, thế nào?"
Nói rồi, thấy thân thể Lưu Long hơi phát run dưới khôi giáp, không biết do bị hù hay tức giận, xác suất giận lớn hơn chút.
Lý Hạo cười, nói khẽ: "Đừng hiểu lầm... Ta muốn chôn đồ vật trên đường hắc giáp tuần tra, bọn chúng đi qua, giẫm lên sẽ nổ... Siêu năng nổ tung sẽ khiến lượng lớn hắc giáp hội tụ... Chỉ cần thiết trí vị trí tốt, không cần chúng ta ra mặt, hắc giáp tự nhiên sẽ nhanh chóng hội tụ đến bên Tử Nguyệt. Ta cũng không ngốc, nếu thật sự ném qua, người còn chưa kịp chạy là đã bị nàng ta giết!"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua nơi xa có thể là cửa thành... Thật nhiều hắc giáp, thậm chí mơ hồ còn có mấy đồng giáp.
Nếu ở nơi này có cầu thủy tinh nổ tung, rất nhanh sẽ hấp dẫn sự chú ý của bọn gia hỏa này.
Càng đến gần siêu năng, càng có thể cảm nhận rõ ràng được siêu năng ba động. Chỉ cần đối phương và Tử Nguyệt tới gần, chắc hẳn bọn gia hỏa này sẽ có thể cảm ứng được Tử Nguyệt tồn tại, khi đó... Mười hay tám cái hắc giáp vô dụng, trăm cái thì sao?
Mấy trăm thì sao?
Nếu có thể dẫn tới tồn tại phía trên đồng giáp, vậy thì càng tốt rồi!
Coi như giết không chết Tử Nguyệt, nàng ta chạy thoát thì cũng khiến nàng ăn phải thiệt thòi lớn!
Liễu Diễm không nói hai lời, móc từ trong ngực... Móc nửa ngày phát hiện đây là áo giáp, đành phải rút tay về móc, rất nhanh đã ném ra mấy quả cầu thủy tinh nho nhỏ từ lỗ hổng trên áo giáp.
Lý Hạo cũng đưa tay lấy, không nhiều, cũng chỉ có bảy tám cái.
Hắn nhìn thoáng qua tuyến đường hắc giáp tuần tra, lại nhìn vị trí Tử Nguyệt , lộ ra nụ cười.
Tử Nguyệt một mực bất động, xem dáng vẻ là đang đợi.
Cho ngươi niềm vui bất ngờ!