Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 393: Chạy!!!

Chương 393: Chạy!!! Chương 393: Chạy!!!

Hắn nhanh chóng hóp lưng lại như mèo chạy tới, chôn xuống mấy quả cầu thủy tinh ngay tại hẻm nhỏ đối diện Tử Nguyệt.

Dựa theo kinh nghiệm của hắn, đại khái sau một hai phút, một đội giáp sĩ sẽ tuần tra ngang qua, đạp trúng thứ này.

Hắn nhanh chóng quay đầu, ra hiệu hai người Liễu Diễm cùng chạy trốn với hắn.

Nơi này, đợi chút nữa có thể sẽ bộc phát đại chiến.

Sớm thoát đi!

Cách càng xa càng tốt!

Có đôi mắt của Lý Hạo, cộng thêm đã nghe thấy tiếng bước chân của hắc giáp, đã có thể tránh thoát siêu năng, lại có thể tránh đi hắc giáp. Ba người bọn họ một đường chạy trốn, chuyên chọn trốn ở nơi không người.

Giờ phút này, mặc dù trong thành còn một số cường giả siêu năng, nhưng lại không ai gặp được mấy tên này.

Mấy người bọn họ cố ý tránh đi những người này, những người kia cũng khó phát hiện bọn họ.

...

Đường đi thứ hai.

Tử Nguyệt yên lặng chờ đợi, chờ mọi người cùng nhau vào chỗ, đồng loạt ra tay.

Nhanh!

Nàng ta cũng đã thấy mười giáp sĩ phía trước, mặc dù không yếu, nhưng cường giả có cấp độ như nàng ta thì giải quyết được hết rất dễ dàng.

Khó khăn nhất, ngược lại là bảo tồn được độ hoàn chỉnh của áo giáp.

Sau khi thu được thì toàn bộ mọi thứ sẽ là của Hồng Nguyệt.

Đúng vào lúc này, nàng ta nhìn thấy thấy được một vòng tinh quang nhàn nhạt, lấp lóe ngoài thành, đó chính là tín hiệu động thủ, không quá sáng nhưng lại có thể khiến cho mọi người đều thấy.

Trong nháy mắt, Tử Nguyệt bạo phát, phóng về phía hắc giáp cách đó không xa.

Lôi đình chi lực nhanh chóng bộc phát!

Bịch một tiếng, một hắc giáp trực tiếp bị sấm sét của nàng ta đánh bay, không chỉ một mà là thứ hai, thứ ba... Những hắc giáp này quá yếu trong tay nàng ta.

Trong chớp mắt, toàn bộ mười hắc giáp bị sấm sét của nàng ta đánh bay.

Ở giữa không trung, nàng không ngừng duy trì lôi đình chi lực, đánh khiến bọn chúng không cách nào rơi xuống đất.

Chỉ cần duy trì một phút đồng hồ, bọn gia hỏa này sẽ xong đời!

Mà nàng ta cũng bắt đầu thu nhỏ phạm vi siêu năng, không để cho hắc giáp nơi càng xa cảm ứng được.

Đúng lúc này... Ầm!

Một tiếng vang thật lớn!

Đối diện đường đi thứ nhất, một đội hắc giáp tuần tra trực tiếp bị nổ văng người ngã ngựa đổ, mặc dù đều không bị hao tổn nhưng động tĩnh lại cực lớn, siêu năng bộc phát!

Nơi đó cách cửa thành không xa.

Trong một nháy mắt, một đồng giáp dẫn theo vài hắc giáp nhanh chóng chạy đến. Hắc giáp còn chưa cảm ứng được cái gì, nhưng đồng giáp kia lại quay đầu nhìn về phía đối diện...

Bây giờ, Tử Nguyệt đối diện tím mặt!

Đối diện có siêu năng tồn tại?

Đáng chết!

Mà lại động thủ vừa lúc nàng ra tay... Là ai?

Giờ phút này, nàng ta muốn giết người!

Không đợi nàng ta nổi giận, cũng không đợi nàng ta quyết định rút lui hay chờ một lúc để những hắc giáp này đánh mất sức chiến đấu, sau một khắc, một đồng giáp xuất hiện!

Ầm!

Cường giả đồng giáp kia chém tới một kiếm, bịch một tiếng, sấm sét đánh vào cùng một nơi, sức mạnh siêu năng bộc phát quy mô lớn.

Tử Nguyệt thầm mắng một tiếng, đáng chết, nàng ta không thể ở lâu.

Nếu không sẽ phiền phức lớn rồi.

Bởi nơi đây quá gần cửa thành, lượng lớn hắc giáp tồn tại, trong chớp mắt, bốn phía có bảy tám chục chiến sĩ hắc giáp chui ra.

Tử Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng từ bỏ mấy hắc giáp sắp xong đời, Độn Địa trốn đi.

Không dám phi hành, nơi đây phi hành sẽ chết.

Vừa vặn sau đó những giáp sĩ kia nhao nhao đuổi kịp, ầm ầm, từng đợt tiếng giết chóc vang lên.

Gần nội thành còn có càng nhiều giáp sĩ truy kích tới bên này.

Phía đường đi thứ ba, Hồng Nhất Đường cũng đang muốn giải quyết phiền phức... Sau một khắc, gã co cẳng chạy đi, trong lòng cuồng mắng.

Tử Nguyệt tên phế vật này!

Là Tam Dương đỉnh phong, đối phó mấy hắc giáp mà lại có động tĩnh lớn như vậy, đưa tới nhiều giáp sĩ, đáng chết.

Chạy!

Dưới tình huống không cho phép phi hành, tốc độ của Tam Dương vẫn rất nhanh, nhưng trong thành, một khi hắc giáp phát hiện địch nhân thì động tác cũng không chậm. Trong chớp mắt, hắc giáp chiến sĩ xuất hiện bốn phương tám hướng, bắt đầu vây quét Tử Nguyệt.

Lúc này Tử Nguyệt cũng bị trước sau chặn đường, thực lực nàng ta quả thực cường đại, một tiếng ầm vang, lôi đình bộc phát, thậm chí trực tiếp đánh bay đồng giáp, nhưng trong chớp mắt, bảy tám chục thanh kiếm đánh tới nàng ta, Tử Nguyệt cũng hơi tê cả da đầu.

Sao không sợ được, những thứ này đánh không chết, nàng cũng không có thời gian đánh bay bọn chúng trong một phút đồng hồ.

Tiếp tục như thế, càng ngày càng nhiều, nàng ta cũng ngăn không được.

Sau một khắc, nàng ta nhịn không được, nổi giận gầm lên một tiếng: "Các ngươi mau tới giúp ta!"

Không đến thì nàng ta cũng không khách khí, trực tiếp dẫn những hắc giáp này chạy về phía bọn họ.

Thế nhưng lúc này ai dám tới?

Nơi xa, Luân Chuyển Vương giải quyết những hắc giáp kia, giờ phút này cũng cao giọng quát: "Mau lui lại ra ngoại thành! Chạy!"

Không đơn thuần là nói với Tử Nguyệt, cũng là với những Siêu Năng Giả của Diêm La trong thành.

Mẹ nó, nhanh chạy đi!

Tử Nguyệt ngớ ngẩn này, chỉ giết mấy vài hắc giáp, thế mà làm ra động tĩnh lớn như vậy. Lúc này, bọn hắn thậm chí thấy được vài tình huống không tầm thường. Bây giờ có lẽ trong nội thành cảm ứng được sự cường đại của Tử Nguyệt.

Sau một khắc, một ánh bạch quang hiện lên!

Bay thẳng đi!

Đây là cường giả phi hành lần đầu bọn hắn nhìn thấy ở đây. Đó là một tôn chiến sĩ mặc áo giáp bạch ngân, bay thẳng tới từ trên tường thành cao lớn, cầm trong tay bạch ngân đại kiếm, không có bất kỳ khí tức gì triển lộ.

Nhưng tất cả mọi người biết... Phiền toái!

Thật mẹ nhà hắn đưa tới tồn tại càng mạnh.

Một chiến sĩ bạch ngân!

Tử Nguyệt cũng biến sắc, lúc này nàng ta cũng không tiếp tục bận tâm, ầm ầm!

Sấm sét to lớm trong nháy mắt bộc phát, nổ những chiến sĩ kia người ngã ngựa đổ. Nàng ta nhanh chóng trốn chạy, nhưng càng sử dụng toàn lực, phạm vi siêu năng lan tỏa càng lớn, cũng dẫn đến càng ngày càng nhiều hắc giáp chiến sĩ chen chúc tới bên đó.

...

Giờ khắc này, mấy người Lý Hạo xa xa, đã sớm bỏ áo giáp.

Lý Hạo hút khí, chiến trận thật lớn.

Hắn muốn để Tử Nguyệt ăn thiệt thòi... Nhưng bây giờ hắn cũng cảm ứng được những hắc giáp kia lít nha lít nhít xuất hiện trong ngoại thành.

Chạy trốn đi!

Lưu Long cũng gấp: "Ra khỏi thành hay sao?"

Lý Hạo nhìn lướt qua bốn phía, chợt nhìn thấy một chùm sáng, trên mặt lộ ra nét mừng: "Nhanh, theo người phía trước mặt... Hách bộ trưởng ở phía trước!"

Hắn nhìn thấy chùm sáng thuộc về Hách Liên Xuyên!

Cũng được, bây giờ kiếm đường ra cũng được.

Nếu không thấy được Hách Liên Xuyên thì hắn cũng không dám tùy tiện chạy ra... Nhưng nếu đã thấy được, chạy ra sớm chút rồi nói. Bây giờ hắn muốn đánh chủ ý tới trên đầu người nào đó, có lẽ Hách Liên Xuyên vẫn có thể hỗ trợ.

Bọn Lưu Long cũng không nghi ngờ, có một số việc, không cần hỏi.

Lý Hạo nói thấy được... Vậy hẳn là ngay đó.

...

Giờ phút này, Hách Liên Xuyên cũng đang điên cuồng trốn chạy.

Tử Nguyệt đáng chết, thật mẹ nhà hắn phế vật, giết mấy hắc giáp mà thôi, ngươi muốn đi xét nhà?

Còn trêu chọc cả thiên phu trưởng bạch ngân đi ra!

Hắn cũng im lặng đến cực điểm!

Hắc giáp trong thành nhanh chóng tăng nhiều lên. Cách đó không xa, thậm chí truyền đến tiếng kêu thảm thiết, đó là Siêu Năng Giả chưa kịp rút lui, giờ đây họ đều bị những hắc giáp kia phát hiện.

Hách Liên Xuyên đang muốn thoát đi... Bỗng nhiên bước chân trì trệ, sau một khắc, hắn mở to hai mắt nhìn.

"Các ngươi..."

"Bộ trưởng, chúng ta tới tiếp ứng ngươi, mau đi ra!"

Mẹ nó!

Nói láo cũng không nháy mắt, tiếp ứng cái rắm. Ta nghĩ đám các ngươi truyền tống tới nơi nào, cũng từng phỏng đoán là nơi này, thật sự không nghĩ đến mấy người các ngươi không sao mà còn có công phu tìm tới ta... Thật là có bản lĩnh!

Ngoại thành rất nguy hiểm với bọn họ. Kết quả nhìn ba người này xem, chả có tí việc gì, chút vết thương cũng không có, xem ra hành động cũng không tệ lắm.

Thật sự có thể.

Bình Luận (0)
Comment