Hắn cũng không rảnh nhiều lời, trong nháy mắt đã lôi kéo mấy người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: "Tử Nguyệt thật là phế vật, người Hồng Nguyệt đều ngu ngốc như vậy sao? Cũng đã nói rồi, bên kia tới gần nội thành, thế mà còn dẫn hắc giáp... Không, bạch ngân cũng dẫn ra ngoài!"
Lưu Long không nói tiếng nào. Đại khái Hách Liên Xuyên cũng không nghĩ tới người chế tạo ra phiền phức lớn như vậy không phải Tử Nguyệt, mà là Lý Hạo tùy ý chôn xuống mấy viên cầu thủy tinh.
Ầm ầm!
Nơi xa, tiếng nổ mạnh không ngừng, trong khi lôi ảnh lấp lóe, chiếu rọi ra toàn bộ dáng vẻ ngoại thành.
Mà giờ khắc này, một chiến sĩ bạch ngân giáp cầm trong tay đại kiếm, đánh một kiếm xuống, trực tiếp chém nát lôi đình. Chỉ nhìn thôi mà Hách Liên Xuyên đã hút khí: "Thực lực Tam Dương hậu kỳ đến đỉnh phong... Còn đánh không chết, Tử Nguyệt... Chỉ sợ thật sự gặp phiền phức!"
Nàng ta chết cũng không quan hệ, mấu chốt là gia hỏa này cường đại như vậy, sau đó còn muốn vào nội thành thì phải qua cửa ải này, điều này rất khó làm.
Phía bên kia, Tử Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng: "Các ngươi, đám khốn này!"
Sau một khắc, nàng ta trực tiếp đằng không bay lên, thậm chí không để ý nguy hiểm trên không trung, trực tiếp đằng không bay lên. Nàng ta bay về phía Hồng Nhất Đường gần nhất... Hồng Nhất Đường tím mặt!
Ầm!
Giờ đây, một ánh bạch quang lấp lóe giữa không trung. Trong nháy mắt đánh vào trên thân Tử Nguyệt, có điều trên thân Tử Nguyệt lại nổi lên một bộ áo giáp lôi đình bao phủ.
Tiếng nổ vang lên trong nháy mắt!
Tử Nguyệt lảo đảo một cái nhưng lại không có bị giết, mà trong nháy mắt đáp vào bên cạnh Hồng Nhất Đường đang chạy.
Hồng Nhất Đường không nói gì cả hai Tam Dương không nói hai lời, nhanh chóng đuổi theo Hồ Định Phương phía xa xa.
Hồ Định Phương cũng nhanh chóng chạy, thấy thế thầm mắng một tiếng.
Bọn gia hỏa này, giết mấy hắc giáp mà thôi, sao lại giày vò thành dạng này rồi?
Nguyên Thần Binh cùng sử dụng đến rồi!
Lúc này, hắc giáp đã xuất hiện lít nha lít nhít, bách phu trưởng thanh đồng giáp cũng xuất hiện không ít, từng thanh trường kiếm không ngừng chém về phía bọn hắn!
Không chỉ như vậy... Tiếng xé gió vang lên.
Nhưng cơ quan trước đó không bị phát động trong thành giống như cũng bạo phát. Trong chớp nhoáng này, từng lưỡi dao phá không bắn ra, bắn chết những Siêu Năng Giả chưa kịp chạy trốn tại chỗ!
Dù là Tam Dương bị bắn trúng thì cũng là một trận nhói đau.
Lưỡi dao vô hình Hách Liên Xuyên từng nói, xuất hiện!
Mà Hách Liên Xuyên mang theo ba người cũng là một đường phi nước đại, vừa chạy vừa quát: "Mau bỏ đi! Xúc động những cơ quan kia..."
Hắn cũng phiền muộn không gì sánh được, cũng may cách ngoài thành không xa.
Trong khi chạy cũng có thể nhìn thấy đại quảng trường kia, lui ra ngoài lf có thể an toàn.
Bây giờ, mấy người Lý Hạo quay đầu nhìn, lượng lớn lôi đình chi lực đã chiếu sáng cả tòa thành... Nhiều Tam Dương chạy trốn thục mạng. Nếu một bạch ngân thì còn có thể đối phó, nhưng lúc này có thể tám trăm hắc giáp đều xuất hiện.
Lúc này, những Tam Dương cũng không dám dùng sức mạnh, đó là muốn chết.
Tử Nguyệt thảm nhất, nàng ta bị cấm chế trong không trung đánh trúng một kích, mặc dù Nguyên Thần Binh xuất hiện ngăn cản hơn phân nửa uy lực nhưng giờ đây cũng là tóc tai rối bời, khóe miệng chảy máu, tức giận đến muốn phát cuồng.
Vừa mới đến cùng là ai ở bên kia ra tay?
Đương nhiên không cần thiết truy cứu, dưới loại tình huống này, đối phương chết chắc!
Nhưng khẩu khí kia từ đầu đến cuối không cách nào phát tiết ra ngoài.
Bịch một tiếng vang lên, một thanh bạch ngân đại kiếm lần nữa chém xuống ở phía sau. Đừng nhìn Hồng Nhất Đường thực lực không bằng Tử Nguyệt, gã chạy cực nhanh. Gã dậm chân, trong nháy mắt siêu việt Tử Nguyệt, tặng đại kiếm cho Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt suýt chút muốn dùng một tia sét đánh gã, nhưng lúc này, một khi ra tay, Hồng Nhất Đường giao thủ nàng ta, vậy ngược lại cả hai đều lâm vào trong nguy hiểm.
Tử Nguyệt đành phải bộc phát lôi đình, lần nữa cưỡng chế chống được một kiếm này, mượn lực trốn chạy nhanh hơn.
Ở phía trước, Hồ Định Phương một tiếng hổ khiếu, một cước đạp đất, đẩy lui hắc giáp bốn phía, cũng ngựa không dừng vó chạy về phía Luân Chuyển Vương, chịu khổ, mọi người cùng nhau chịu khổ là được.
...
Toàn bộ ngoại thành trong nháy mắt đã hỗn loạn!
Ngoài quảng trường, các Siêu Năng Giả trong tổ chức lớn nhanh chóng vọt tới phía bên này, không dám tới gần quảng trường, nhưng mặt đều lộ thần sắc lo lắng.
Sao lại phát triển thành dạng này rồi?
Sau một khắc, một quang ảnh lóe lên một cái rồi biến mất. Hách Liên Xuyên chạy về tới, ném mấy người Lý Hạo về phía trong đám người, cũng không ai có tâm tư chú ý những thứ này. Lúc này trong thành còn không ngừng có người chạy ra bên ngoài.
Hách Liên Xuyên nhanh chóng quát: "Tiến vào quảng trường, toàn bộ bộc phát siêu năng, hấp dẫn hắc giáp tới để Tam Dương có cơ hội trốn tới. Nếu không tất cả mọi người sẽ xong đời!"
Bọn hắn có thể ra ngoài nhưng nếu Tam Dương chết rồi trong tổ chức thì những người này cũng không có kết cục tốt!
Sau một khắc, đám người liên tục tiến vào trong quảng trường, từng đạo siêu năng bạo phát ra, trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số hắc giáp chú ý, liên tục đánh về phía bên này trong chớp nhoáng, mà cuối cùng cũng giảm bớt áp lực cho mấy Tam Dương rất nhiều.
Trong đám người, bọn Lý Hạo cũng thừa cơ trà trộn vào, nhìn cảnh tượng hoành tráng này... Lưu Long không nói gì, nhìn thoáng qua Lý Hạo.
Khá lắm!
Ngươi ngược lại giả bộ thật tốt, mặt vô tội, giống như người không biết gì.
Ai cũng không biết trận đại hỗn loạn này chính là do gia hỏa Lý Hạo này làm. Mà hết lần này tới lần khác gia hỏa này còn lộ ra một thần sắc lo lắng... Ngươi lo lắng cái quỷ!
Mà Lý Hạo xác thực lo lắng.
Lo lắng Tử Nguyệt không chết!
Chết thì tốt biết bao nhiêu!
Chẳng qua không chết cũng phiền toái, hắn cũng có thể nhìn thấy thanh bạch ngân đại kiếm đang điên cuồng chém Tử Nguyệt... Thật thảm!
Thật đáng thương Tử Nguyệt!
Lý Hạo yên lặng đồng tình chút, may mắn ta không ở trong thành, nếu không ta cũng xong đời.
"A!"
Tiếng rống tức giận của Tử Nguyệt không ngừng vang lên, sau một khắc, Tử Nguyệt lần nữa đằng không bay lên, tốc độ cực nhanh. Trong chớp nhoáng, từng ánh bạch quang công sát đi, trên người Tử Nguyệt bộc phát Lôi Đình Khải Giáp, nó cũng bị đánh sấm sét đánh không ngừng lấp lóe.
Một lát sau, Tử Nguyệt cưỡng ép chịu áp lực bay về, có điều Lý Hạo nhìn một cái... Lôi Đình Cự Thú, cũng chính là Nguyên Thần Binh, giống như tiêu hao rất nhiều. Giờ đây trong cơ thể Tử Nguyệt, nó sắp không động đậy nổi, sẽ không bị đánh chết chứ?
Mà chùm sáng của Tử Nguyệt cũng rút nhỏ đi một vòng, xem ra tiêu hao rất lớn, thụ thương không nhẹ.
Tiếng thở dốc kịch liệt không ngừng vang lên.
Tử Nguyệt tóc tai bù xù, ánh mắt lộ ra hận ý.
Đáng chết!
Nguyên Thần Binh bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng vừa vặn cũng bay về tới nơi, nàng ta sợ mình không về được.
Lại sau một khắc, bọn hắn thấy được một đạo kiếm quang, Hồng Nhất Đường nổi giận gầm lên một tiếng, một kiếm giết ra, mặt đất rung chuyển, thực lực Địa Phúc Kiếm trong nháy mắt hiện ra, trực tiếp liên tục đánh bay chiến sĩ mặc áo giáp bốn phía. Gã cũng vọt một bước, vượt qua hơn trăm mét, nhanh chóng trốn về phía bên này.
Từng Tam Dương đều hơi đầy bụi đất, trong lòng điên cuồng chửi rủa!
Trong thành đã sớm hỗn loạn.