Hách Liên Xuyên tiếp tục nói: "Bây giờ Bạch Nguyệt Thành không yên ổn! Một vài người luôn muốn tìm phiền phức, ta cần ngươi giúp ta giải quyết một vài phiền phức bọn người này mang tới."
Lý Hạo chần chờ nói: "Ta? Ta làm thế nào?"
"Đơn giản!"
Hách Liên Xuyên cười ha hả nói: "Làm vài việc thế này là được. Thứ nhất, trong lúc vô tình tiết lộ một vài tin tức, rất trọng yếu, nhưng đừng nói hết, để cho người ta có cảm giác kìm nén không được muốn bắt ngươi ép hỏi!"
"Thứ hai, giả bộ bị thương và vô tội. Tỉ như ở trên đường có người đụng phải ngươi, hoặc là muốn bắt ngươi, hoặc là ngươi thấy ai nhìn chằm chằm ngươi... Ngươi dùng kỹ xảo của ngươi câu đối phương ra. Rất nhanh, đại bộ đội sẽ đuổi tới, lúc đó ngươi lập tức giả bị thương, giả vô tội, giả ấm ức... Chúng ta phụ trách bắt người giết người!"
"Nhớ kỹ, sẽ có rất nhiều người quan sát kỹ xảo của ngươi, tỉ như Hành Chính Tổng Thự, tỉ như cấp trên các bộ, tỉ như quân đội... Ngươi giả giống, chúng ta ra tay đen thì không ai dám nói gì. Nhưng nếu ngươi giả vờ quá giả tạo, vậy thì ngươi sẽ rước lấy nghi vấn và phẫn nộ của người khác."
Hách Liên Xuyên cười ha hả nói: "Gần đây thật ra cũng không thoải mái. Hầu bộ giết một Húc Quang, hắn chạy rồi nhưng lại để lại quá nhiều cục diện rối rắm, điều này khiến ta khó chịu nổi!"
Lý Hạo nghe hiểu.
Thật sự nghe hiểu!
Hắn hơi kinh ngạc và ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua Hách Liên Xuyên, đây là muốn giết gà dọa khỉ sao?
Nhưng điều này lại không phù hợp thiết lập nhân vật hiền lành từ trước đến nay của hắn, cho nên hắn cần một lý do, một người chuyên môn diễn kịch ra sân phối hợp với hắn.
Điều kiện tiên quyết là thân phận người này rất trọng yếu, lại rất nhỏ yếu, dễ dàng bị người ức hiếp.
Cứ như vậy, hắn sẽ có lý do, có nguyên nhân để thanh tẩy một nhóm người, hơn nữa còn không bị người khác để ý, bởi vì người hiền lành cũng có lửa giận.
"Hách bộ, ngài xác định ngài gánh nổi hả?"
Lý Hạo nhìn hắn, ngươi có thể chứ?
Ngươi chỉ là một Tam Dương sơ kỳ, đối phó một vài kẻ yếu thì vẫn được. Chẳng lẽ mục tiêu của ngươi chỉ là một vài kẻ yếu?
Hách Liên Xuyên cười lạnh một tiếng: "Hỏa Phượng Thương, ta còn cầm! Chỉ cần không phải Húc Quang thì ai cũng được! Tiểu tử, đừng xem thường Tam Dương, huống chi ngươi chỉ là một Phá Bách, có tư cách xem thường Tam Dương hả? Dù ngươi là Đấu Thiên thì cũng khiêm tốn chút cho ta!"
Giả vờ chi nữa!
Còn có người thứ hai đâu?
Lý Hạo lại nhíu mày, do dự bất định: "Hách bộ, Hầu bộ biết việc này không?"
"Biết hay không cũng thế thôi, hắn sẽ không quản."
Hách Liên Xuyên thở dài: "Thật sự đến thời khắc mấu chốt thì để cho ta ra ngoài gánh trách nhiệm là xong việc! Đi, ngươi cứ nói ngươi có làm hay không. Nói thật, tìm người như ngươi khó tìm, người bình thường lộ diện rất dễ bị người hoài nghi thành câu cá chấp pháp... Ngươi thì khác, ngươi nhìn rất vô tội trung thực, ta thích loại người xấu nhìn như người tốt giống ngươi!"
"..."
Lý Hạo cảm thấy rất ấm ức.
Hách Liên Xuyên cười ha hả nói: "Đúng, làm vậy đó, biểu lộ đều là ấm ức! Đương nhiên cũng không phải không có chỗ tốt, chỗ tốt chính là vài điều ngươi nói lúc nãy, ta đều sẽ giúp ngươi tranh thủ! Mặt khác, ta cho ngươi một phần danh sách, phía trên đều là người không thể động, trừ những người này ra thì những người khác tùy ngươi chọn!"
"Hách bộ, vậy nếu ngươi đến chậm, ta thật sự bị người đánh chết thì làm sao đây?"
"Không đến mức đó. Người bình thường không dám đâu, huống chi đánh chết ngươi thì làm được cái gì. Ngươi có thể lộ ra một vài tin tức, để cho người ta không nỡ đánh chết ngươi, chỉ muốn bắt sống ngươi, ta tin ngươi có thể làm được!"
Lý Hạo thở dài, được rồi!
Chẳng qua hắn vẫn tranh thủ thêm: "Được, nhưng ta cảm thấy Hách bộ chẳng bỏ ra gì cả, nếu không... Cho ta chút lợi ích khác thì sao? Dù sao cũng là chấp hành nhiệm vụ."
"Ích lợi khác?"
Hách Liên Xuyên suy nghĩ, hơn nửa ngày, cười: "Vậy thì ta nói với bên ngoài ta xem ngươi như con trai mình, lúc ta ở Ngân Thành đã rất xem trọng ngươi. Sau này nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta sẽ giết cả nhà đối phương để báo thù cho ngươi... Trên danh nghĩa, ta chính là nhân vật như cha ngươi!"
"..."
Ngươi đi luôn đi!
Đương nhiên, nói giỡn thì nói giỡn, nhưng nếu Hách Liên Xuyên thật sự nói ra lời tương tự thì đây vẫn là việc có lợi với Lý Hạo. Người này có địa vị không thấp, thậm chí có thể đại biểu Tuần Dạ Nhân, cũng đại biểu cho thái độ của Tuần Dạ Nhân.
Mặc dù Hầu Tiêu Trần vì Lý Hạo mà giết một Húc Quang, nhưng tình huống lại khác.
Một lát sau, Lý Hạo nhẹ gật đầu.
Xem như đồng ý hợp tác lần này.
Đương nhiên, Lý Hạo vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Rốt cuộc Hầu bộ có ý gì? Ta nghe Nam Quyền nói, không chừng có người cố ý muốn bức Hầu bộ làm ra vài chuyện không lý trí, lúc này chúng ta làm thế có khi nào vừa ý đối phương?"
"Sẽ không!"
Hách Liên Xuyên cười: "Ta đã nói rồi, đây là chuyện của chúng ta, là chức trách của Tuần Dạ Nhân... Cho nên, cũng cần ngươi chịu ấm ức chút. Bằng không, lấy thực lực của Hầu bộ, giết luôn là được rồi, cần chi vẽ vời cho thêm chuyện? Có đôi khi tạo phản và chấp pháp, thật ra chỉ cách nhau một biểu lộ... Ngươi cường ngạnh giết người thì chính là tạo phản. Ngươi bị ép giết người, đó là chấp pháp... Hiểu không?"
Hiểu không?
Cái hiểu cái không.
Nhưng chung quy là hiểu.
Lý Hạo gật đầu.
Hách Liên Xuyên cũng thở hắt ra, bỗng nhiên cắn răng cười nói: "Mục tiêu thứ nhất, một Tam Dương Tuần Dạ Nhân cấp trên, ta đã sớm nhìn hắn khó chịu lâu rồi! Việc ngươi cần làm rất đơn giản, nghĩ biện pháp câu được hắn cho ta, chúng ta phải giết chết hắn trước khi mấy người khác kịp phản ứng! Quang minh chính đại giết chết hắn!"
Lý Hạo khẽ giật mình, tiếp theo hắn hít vào: "Hách gia, ngươi... Có phải gan ngài hơi lớn rồi không?"
Hách Liên Xuyên cười: "Ngươi còn giết cả Trương Đình, vậy mà còn nói ta gan lớn hả?"
"Hách bộ vu oan ta?"
"Có phải hay không, chính ngươi biết là được."
Hách Liên Xuyên nhướng mày nói: "Đừng nói nhảm, có thể làm được hay không? Tốt nhất là hắn vụng trộm đi theo ngươi, âm thầm đi theo, thậm chí là che giấu thân phận... Nếu vậy thì có thể giết chết hắn quang minh chính đại! Ta muốn để bọn gia hỏa này biết, vùng đất Man Hoang trong mắt bọn họ không dễ chọc vào đâu!"
Lý Hạo suy tư một hồi, gật đầu: "Có thể, nhưng có một điều kiện, hắn chết thì năng lượng thần bí thuộc về ta."
"Được!"
Hách Liên Xuyên đồng ý thống khoái, vui vẻ ra mặt, lại vui cười hào hứng.
"Đúng rồi, ta không thể xuất hiện quá nhanh, tối thiểu ngươi phải ẩu đả một lúc, tốt nhất có thể bộc phát chút động tĩnh... Lúc này mới tốt, hấp dẫn sự chú ý của những người khác, sau đó ta mang theo Hỏa Phượng Thương, một thương giết chết hắn là xong việc!"
Nói đến đây, hắn hỏi: "Có khó không? Có tỉ lệ chắc chắn lớn không?"
Lý Hạo cười ha hả: "Vẫn được, cần chọn địa điểm không?"
"Vậy không cần, tùy tiện ở đâu cũng được, chỉ cần không có nhiều người bình thường là được. Ta dùng một thương đâm chết hắn, tốc độ hẳn là rất nhanh..."
Tự tin như vậy sao?
Lý Hạo liếc mắt nhìn hắn, ở trong mắt Lý Hạo, chùm sáng của Hách Liên Xuyên hình như hơi to lên một chút, chẳng lẽ hắn đã là Tam Dương trung kỳ?
Coi như là Tam Dương trung kỳ, cầm trong tay Hỏa Phượng Thương, cứ như vậy dễ dàng một thương đâm chết một Tam Dương?
Nói thật, Hầu Tiêu Trần tới thì Lý Hạo không có nghi hoặc.
Nhưng Hách Liên Xuyên... Không thể không khiến người khác hoài nghi thực lực của hắn.