Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 523: Bắt Đầu Chiến Đấu

Chương 523: Bắt Đầu Chiến Đấu Chương 523: Bắt Đầu Chiến Đấu

Lý Hạo hơi nhíu mày, khoảng cách quá gần tầm 500 mét, đối với cường giả mà nói khoảng cách ngắn như vậy, tất nhiên chỉ cần vài giây đồng hồ là có thể đuổi tới.

Hắn hơi nghi ngờ một chút, hơi ngại phiền phức.

Tại sao lại có hai người Tam Dương?

Được rồi, có lẽ là những lời nói lúc trước làm một vài cường giả chú ý.

Lý Hạo cũng rất bất đắc dĩ!

Quả nhiên, kế hoạch thường phải theo kịp thay đổi.

Vốn dĩ dự định chỉ có một người, thì thật ra hắn cũng muốn thử một chút có thể đối phó Tam Dương trung kỳ hay không, hôm nay thực lực của hắn không thể so sánh được nhưng hắn rất khao khát muốn thử xem.

Nhưng nhiều thêm một đỉnh phong Tam Dương... Cũng có chút rắc rối.

...

Lúc đó.

Trong hẻm nhỏ.

Chẳng biết từ lúc nào trong hẻm nhỏ tĩnh mịch nhiều thêm một gốc cây khô .

Mà cái này chính là chỗ Vu Khiếu ẩn nấp.

Làm cường giả hệ Mộc, Mộc Độn, Mộc Ẩn đều là những kỹ năng cơ bản.

Hắn tính toán thời gian thì sắp đến giờ rồi.

Tên nhóc Lý Hạo kia, sắp tới rồi.

Tên nhóc kia chắc là cầm theo bản vẽ?

Với sự tìm hiểu hôm qua thì tên gia hỏa này chắc là sẽ cầm, nhưng để tránh gây chú ý hôm nay hắn không có đi tìm Lý Hạo.

Đợi chút nữa hắn sẽ ra tay nhẹ một chút, không lập tức giết chết đối phương, nếu không sẽ khó làm.

Bản vẽ, hắn muốn.

Thi thể hoàn chỉnh, hắn cũng muốn.

Thiếu một thứ cũng không được!

Nhưng mà hắn khẽ nhíu mày, dưới mặt đất hình như có một hệ Thổ đang hoạt động, Nhật Diệu?

Hắn có hơi tức giận.

Những chuột đất này thật đáng ghét, đây là theo dõi Lý Hạo hay là vô tình đi ngang qua?

Hoặc là bảo vệ Lý Hạo?

Nhưng cho dù là ai thì Vu Khiếu cảm thấy, đợi chút nữa sau khi giết chết Lý Hạo, nếu như tên gia hỏa này vẫn còn thì cũng phải giết chết.

Lúc này Vu Khiếu còn mang theo một cái mặt nạ, là mặt nạ quỷ.

Ngay khi hắn đang bực mình với tên gia hỏa dưới đất, trong hẻm nhỏ hình như lại có người đến tìm với Lý Hạo.

Ngõ nhỏ không dài, có tiếng người yếu ớt truyền đến: "Ngươi xác định hắn sẽ đi ngang qua nơi này?"

"Đương nhiên, ta đã quan sát hai ngày, tên kia vô cùng đúng giờ, chắc chắn hai phút đồng hồ nữa hắn sẽ tới."

"Có chắc chắn không? Tốc độ phải nhanh, tên kia cũng là đang ở Phá Bách viên mãn, thực lực cũng không yếu, còn là đệ tử Viên Thạc, đừng cảm thấy người ta tuổi trẻ thì không có thực lực..."

"Nói nhảm, hai chúng ta đều là Phá Bách viên mãn, đều là những người có kinh nghiệm, chỉ cần ra tay nhanh tên kia sẽ không kịp phản ứng."

Vu Khiếu tức giận đến cười lên, mẹ nó, tại sao lại có người nữa?

Hai tên võ sư?

Với lại đều là Phá Bách viên mãn, hai tên gia hỏa này cũng để mắt tới Lý Hạo?

Tên Lý Hạo này thật là thú vị.

Đợi chút nữa ông đây còn phải ra tay bí mật một chút, hai người này đã tới thì cũng đừng nghĩ đi được nữa.

Lúc này hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ tiềm thế...Hắn đã từng giao chiến với võ sư, đối với võ sư Đấu Thiên thì cũng không có gì xa lạ, hắn híp híp mắt, ẩn thân trong cây khô nhìn xung quanh một lần.

Rất nhanh, hình như cảm giác được cái gì đó, nhìn thoáng qua phía trên không thấy người, nhưng trên vách tường hẻm nhỏ hình như có cái gì đang ở trên đó.

"Võ sư Đấu Thiên!"

Vu Khiếu nhíu mày liên tục, con mẹ nó, hôm nay là ngày gì vậy?

Nhiều người tham gia náo nhiệt như vậy sao?

Trong một ngõ nhỏ, dưới mặt đất là một tên Nhật Diệu hệ Thổ, trên mặt đất có hai tên võ sư cảnh Phá Bách viên mãn, bên trên vậy mà vẫn còn một tên võ sư Đấu Thiên, võ sư Đấu Thiên đều là có danh tiếng, không biết người phía trên là ai?

Đương nhiên, hắn không sợ.

Trừ khi là loại võ sư như Viên Thạc hoặc là mấy lão võ sư nổi danh từ vài thập niên trước, nếu không thì dù là võ sư Đấu Thiên cũng chỉ là một người như Nhật Diệu, chẳng qua là hắn cảm thấy hơi lạ, cái đám gia hỏa này đều thương lượng hết rồi mới đến đây đúng không?”

Chọn ngày nào không chọn lại nhất định phải chọn hôm nay?

"Mấy tên khốn kiếp này... Phiền toái nhất chính là cái tên võ sư Đấu Thiên này, đợi chút nữa cần phải xử lý hắn ta trước, tránh cho chậm trễ thời gian của ta, làm hỏng chuyện tốt của ta!"

Vu Khiếu thầm mắng một tiếng trong lòng, sớm biết như vậy đã không chọn nơi này.

Đương nhiên không chọn nơi này thì Lý Hạo bị người ta giết chết, hắn muốn khóc cũng không kịp, chỉ có thể nói bản thân còn phải giúp Lý Hạo giải quyết sự uy hiếp của võ sư Đấu Thiên này, nếu không hắn liền lo lắng sẽ hỏng kế hoạch.

...

Đầu con hẻm nhỏ.

Trước khi Lý Hạo đi vào hẻm nhỏ đó cũng không cảm nhận được sự tồn tại võ sư, nhưng trong nháy mắt bước vào hẻm nhỏ hắn đã biết mình bị một người võ sư Đấu Thiên để mắt tới, về phần hai người khác võ sư... Hắn chẳng muốn quan tâm.

Gà mờ!

Võ sư Đấu Thiên?

Thật sự có võ sư đánh chủ ý lên hắn, tên gia hỏa này lá gan cũng không nhỏ.

Mà hai người võ sư viên mãn kia giả vờ là người qua đường, tiến vào trong hẻm từ một bên khác, nhìn bộ dáng là muốn đi vào đối diện với Lý Hạo sau đó ra tay, hẻm nhỏ tuy ít người nhưng gặp hai người cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Nhưng bây giờ nhãn lực của Lý Hạo là trình độ thế nào chứ, vừa nhìn là biết hai người này là võ sư cảm ngộ tiềm thế nhưng còn rất yếu ớt, chắc chỉ là Phá Bách viên mãn.

Về phần Vu Khiếu, phía trước tên đầu gỗ kia là một chùm sáng, Lý Hạo không mù nhìn thấy rất rõ ràng.

Còn có dưới mặt đất cũng có một tên hệ Thổ, Nhật Diệu hậu kỳ, không tính là quá yếu.

Trừ những người này Lý Hạo còn phát hiện một người, thậm chí ngay cả Vu Khiếu cũng không phát hiện, bầu trời trên hẻm nhỏ có một cái chùm sáng đang lơ lửng, cách mặt đất hơn trăm mét, có thể là một người hệ Phong đang nhìn chằm chằm từ trên không trung.

Vu Khiếu không dám tùy ý phóng thích năng lượng thần bí để cảm giác, có thể không cảm ứng được sự tồn tại của tên kia.

Lý Hạo hơi ngẩng đầu lên nhìn một chút, nhìn độ sáng của chùm sáng có khả năng là đang giai đoạn Nhật Diệu hậu kỳ đến đỉnh phong.

Dù sao Tam Dương cũng không phải ở khắp nơi.

Thật ra Nhật Diệu đã rất tốt rồi.

Đây là đều coi hắn là bảo bối sao?

Lý Hạo không có tức giận, ngược lại là rất vui vẻ, nhiều người quan tâm hắn như vậy đáng để hắn vui vẻ, một đường có người hộ tống, ai có đãi ngộ này như hắn?

Hắn tiếp tục đi tiếp.

Hẻm nhỏ không dài lắm, đi một lúc là có thể nhìn thấy rõ mặt hai người phía trước, hai người kia nói chuyện với nhau giống như là bạn bè, đúng lúc đi ngang qua.

Vu Khiếu cũng được, Đấu Thiên cũng được, đều không có động tĩnh gì.

Xem ra hình như đang đợi hai người này ra tay trước.

Mà Lý Hạo lại đợi không kịp nữa rồi.

Hắn tăng nhanh bước chân một chút, giống như vội vã trở về nhà ăn cơm.

Khoảng cách với hai người kia cũng càng ngày càng gần.

30 mét, 20 mét...

Chờ đến khi ba người cách nhau khoảng 10m, cho dù là Đấu Thiên phía trên hay là Vu Khiếu phía dưới đều rục rịch.

Mà lúc này bội kiếm bên hông Lý Hạo hơi rung lên một cái.

Trong chớp mắt!

Đúng là trong chớp mắt không thấy bóng dáng, không có chút âm thanh!

Vô Ảnh Kiếm!

Lúc này Lý Hạo không có chờ nữa, cái gì mà chờ ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Hắn không cần!

Địa Phúc Kiếm lập tức biến mất, trong nháy mắt xuất hiện một kiếm xẹt qua!

Bình Luận (0)
Comment