Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 524 - Chương 524: Muốn Giết Hắn!!

Chương 524: Muốn Giết Hắn!! Chương 524: Muốn Giết Hắn!!

Bạch Nguyệt thành đã hơn 6 giờ tối mà nắng chiều vẫn còn ở đó.

Chỉ là trong hẻm nhỏ có vẻ hơi tối, nhà cao tầng hai bên đã ngăn cản hết ánh sáng.

Hai người Phá Bách viên mãn vẫn còn tiếp tục đi tiếp.

Bọn hắn còn đang suy nghĩ đợi chút nữa làm thế nào để hạ gục Lý Hạo... Bỗng nhiên yết hầu cảm giác hơi ngứa, có chút cảm giác muốn ho khan.

Tiếp tục đi tiếp cách Lý Hạo không đến 5 mét, bọn hắn chuẩn bị ra tay.

Liếc nhau... Bỗng nhiên, hai người đều phát hiện một chút khác thường, hơi nghi hoặc một chút, trên cổ họng của đối phương vì sao có vết tơ máu?

Kỳ lạ, tơ máu này ở đâu ra?

Hai người quay đầu nhìn nhau, nhưng quay đầu lại thì... Cảm thấy đầu hơi nặng chân hơi nhẹ, đầu... Hình như muốn rơi xuống.

Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên!

Không có cảm giác đau đớn, trong chớp nhoáng này quá nhanh.

Nhanh đến nỗi tơ máu kia trong nháy mắt mở rộng, thậm chí ngay cả máu cũng không kịp bắn ra tung tóe.

Mà Lý Hạo sau khi một kiếm chặt đứt cổ họng xong cũng không nhìn hai người đó nữa.

Không cần phải nhìn nhiều!

Trong nháy mắt tiếp theo Lý Hạo bật nhảy lên, nhảy lên không trung một kiếm giết ra, kiếm khí như núi, một kiếm chém rách bầu trời!

Trên không trung cách đất khoảng một trăm mét, một người siêu năng hệ Phong lúc này còn chưa kịp hoàn hồn, bỗng nhiên cảm giác tê cả da đầu, siêu năng bộc phát nghĩ muốn chạy trốn, nhưng một kiếm từ dưới phóng lên trên trực tiếp xuyên qua cả người hắn ta!

Một kiếm chém trời!

Một kiếm kia thậm chí ngay cả Đấu Thiên muốn ngăn lại cũng không thể ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hạo trong nháy mắt nhảy qua đỉnh đầu của hắn, biến mất trong khoảnh khắc.

Trên ven tường trong hẻm nhỏ, người võ sư Đấu Thiên kia bây giờ còn đang che mặt.

Trong mắt lại là vẻ thất thần.

Ông ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy được Lý Hạo vung kiếm chém bầu trời.

Sau một kiếm đó kiếm khí nối liền trời đất!

Nhưng mà cũng chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, ở trong nắng chiều cũng không làm cho người khác quá để ý.

Còn đang nghĩ ngợi thì sắc mặt ông đột nhiên thay đổi, gào thét một tiếng, trên người ông giống như xuất hiện một con rồng, con rồng và một cây trường thương trong tay lập tức đánh tới Lý Hạo!

Vung thương lên!

Mà ngay giờ khắc này, Lý Hạo vừa nhảy xuống đất cũng mãnh liệt gào thét một tiếng, hổ gầm sơn lâm!

Rít lên một tiếng, so với lúc trước có nhiều thêm ba phần mạnh mẽ với nổi giận.

Địa Phúc Kiếm trong tay trong nháy mắt dần hiện ra một ngọn núi.

Địa Kiếm Thế!

Phá vỡ sức mạnh tiềm thức mà xuất ra!

Một kiếm này dù là võ sư Đấu Thiên kia cũng vô cùng ngạc nhiên, luyện thần ý?

Trường thương va chạm Địa Phúc Kiếm, trong nháy mắt sau khi Cự Long gào thét bị một kiếm chém thành hai đoạn, trường kiếm cũng đem chặt đứt trường thương, Lý Hạo chém xuống một kiếm, tay phải cầm kiếm, tay trái đánh ra một quyền!

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, võ sư Đấu Thiên kia chỉ cảm thấy cánh tay rung động kịch liệt, hai tay lập tức rạn nứt, trường thương trực tiếp gãy đoạn, thần ý bị thương, còn đang có chút mơ mơ màng màng lại một quyền trực tiếp đánh tới, như mãnh hổ gào thét!

Bịch một tiếng như dưa hấu nổ tung!

Lý Hạo nhìn cũng không nhìn một cước đạp đất, một tiếng ầm vang, mặt đất giống như đều đang rung động, tất cả mọi thứ đều cực nhanh, nhanh đến mức người hệ Thổ dưới mặt đất kia cũng không kịp phản ứng, một cước này đạp xuống mặt đất rung động, Lý Hạo lại đâm một kiếm vào mặt đất, oanh!

Mặt đất rạn nứt, một cỗ kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ xuyên xuống mặt đất, đi thẳng đến chỗ hệ Thổ hệ kia.

Lúc này siêu năng hệ Thổ mới cảm nhận được nguy hiểm, vừa muốn chạy trốn thì cảm thấy áp lực từ bốn phương tám hướng ập đến, đang muốn đánh vỡ thì lại cảm thấy mặt đất giống như đang đối nghịch với hắn ta.

Sau một giây trong đầu hiện lên một tia ánh sáng kiếm như núi!

Oanh!

Thi thể dưới mặt đất trực tiếp nổ tung!

Trong nháy mắt hai người võ sư Phá Bách, một người võ sư Đấu Thiên, Nhật Diệu hệ Phong trên không trung, Nhật Diệu hệ Thổ dưới mặt đất, tổng cộng 5 người cũng có thể coi là cường giả đều bị Lý Hạo một thanh Địa Phúc Kiếm toàn bộ giết ngay tại chỗ!

Cây khô biến mất lộ ra một tấm mặt nạ quỷ.

Lúc này Vu Khiếu đang thở dốc, cực kì chấn động.

Lý Hạo?

Đây là Lý Hạo?

Hắn không thể không sốc được, lúc nãy hắn cũng chuẩn bị ra tay, ý định của hắn là đối phó võ sư Đấu Thiên kia trước, sau đó giải quyết bọn hắn, rồi mới đi giải quyết Lý Hạo... Không chờ hắn xuất thủ Lý Hạo đã ra tay trước.

Thật ra một giây này hắn cũng rất hoang mang.

Thậm chí là không dám tin...

Mà chỉ trong một cái chớp mắt khi hắn giật mình thì trận chiến đã kết thúc, tất cả mọi người đã chết hết rồi.

Thi thể bị chém rách trong không trung đang rơi xuống phía dưới.

Quá nhanh!

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Mà ngay giây phút hắn bị lộ ra, Lý Hạo cũng không nói gì.

Lúc này bên trên Địa Phúc Kiếm hiện ra một tia ánh sáng lửa.

Một giây sau đó, Lý Hạo giống như hóa thành mãnh hổ, tiếng hổ gầm vang vọng tứ phương!

Ngoan cố chống cự!

Con thú bị nhốt cũng có thể phá tan bầu trời.

Một kiếm chém ra ánh lửa chiếu sáng đất trời, trong nháy mắt hẻm nhỏ được hắn chiếu sáng.

Lá lách, trái tim đồng thời bộc phát ra ánh sáng óng ánh, lúc này Lý Hạo chỉ muốn giết người, ngoài ra không còn ý nghĩ gì khác nữa.

Tam Dương trung kỳ?

Thì tính là gì!

Không kịp nói chuyện, không kịp chất vấn, không kịp suy nghĩ vì sao Lý Hạo lại mạnh như vậy.

Vu Khiếu cũng rống to một tiếng, trong tay hiện ra một thanh kiếm gỗ màu xanh lá đánh tới Lý Hạo trong nháy mắt, hắn không thể không ra tay, giờ phút này hắn cảm giác mình giống như bị một ngọn núi bao phủ, bị mặt đất vây quanh.

Hắn còn muốn chạy, nhưng giờ phút này cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

Một cỗ siêu năng bộc phát mạnh mẽ trong nháy mắt.

Năng lượng gỗ có tính bền dẻo cực mạnh.

Nhưng mà đối mặt với một kiếm này của Lý Hạo vẫn khó mà ngăn cản như cũ, một kiếm chém ra làm năng lượng gỗ vỡ tan.

Lực phòng ngự của Tam Dương trung kỳ lúc này cũng không còn mạnh mẽ như vậy.

Trong đầu hiện ra nhát kiếm ngày đó và trận chiến như mãnh thú ngày hôm qua, trên mặt Lý Hạo dần hiện ra một tia điên cuồng với tức giận.

Tâm hắn có hổ dữ, xuất kiếm sẽ không về!

Đám người các ngươi đều đáng chết!

Trong trận chiến của võ sư, với một trận chiến của Tôn Mặc Huyền, Lý Hạo chỉ có thể ngưỡng mộ, nhưng có chút không đành lòng, còn có ham muốn thắng lợi, sát ý... Nhưng như vậy không đủ.

Đó là võ sư đang bàn luận, cũng là trận chiến sinh tử.

Nhưng trước mắt những người này cũng không xứng nhận được sự coi trọng của hắn, không xứng nhận được sự tôn trọng của hắn, đám người này thì tính là gì chứ?

Dám giết hắn!

Bình Luận (0)
Comment