Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 525 - Chương 525: Đến Rồi Thì Đừng Đi

Chương 525: Đến Rồi Thì Đừng Đi Chương 525: Đến Rồi Thì Đừng Đi

Tiếng hổ gầm mang theo sự điên cuồng, quyết tuyệt, một kiếm chém ra một tiếng ầm vang lên, một kiếm chém nát kiếm gỗ, trong nháy mắt Lý Hạo tiến lên một bước làm đất trời rung chuyển.

Lúc này Vu Khiếu thấy được một con hổ dữ vết thương chồng chất.

Một giây sau Địa Phúc Kiếm lập tức nổ tung thành mấy trăm mảnh.

Mỗi một mảnh đều là sát chiêu.

Phụt phụt!

Vô số mảnh vỡ xẹt qua mặt với thân thể của Vu Khiếu, trong nháy mắt máu bắn ra tung tóe, năng lượng gỗ khôi phục trong nháy mắt.

Địa Phúc Kiếm vỡ tan.

Địa Phúc Kiếm thế mà vỡ rồi.

Nhưng Lý Hạo không để ý, Hồng Nhất Đường đã nói Địa Phúc Kiếm rất mạnh, nhưng theo Lý Hạo thấy cũng chỉ có như vậy, một kích luyện hóa thì chưa chắc Địa Phúc Kiếm có thể còn nguyên vẹn, vỡ nát cũng bình thường.

Hôm nay kiếm ý là chủ, tiềm thế hổ cũng là chủ.

Lý Hạo lấy tay làm kiếm, một quyền đánh ra như hổ dữ tấn công, cũng giống hổ dữ làm kiếm.

Kiếm ý hay là tiềm thế hổ thì Lý Hạo cũng không có cố gắng phân chia.

Trong nháy mắt hắn tiến lên lập tức tới gần, một quyền liên tiếp một quyền, hắn điên cuồng làm siêu năng Vu Khiếu bộc phát, một đợt liên tiếp một đợt vẫn không cách nào ngăn cản như cũ, trong mắt Vu Khiếu chỉ có sợ hãi và tuyệt vọng.

Làm sao có thể!

Đây là võ sư sao?

Trừ Viên Thạc, trên thế giới này còn có võ sư mạnh như thế?

Bản thân hắn ta cũng là một Tam Dương trung kỳ, nhưng khi đối phương tiếp cận lại thì gần như không có chút cơ hội nào để đánh trả, phương thức chiến đấu của Lý Hạo rất giống Viên Thạc, giống vô cùng, đó chính là chiếm được ưu thế tấn công, chiếm ưu thế chủ động, đó là bắt đầu trận chiến cũng là kết thúc trận chiến.

Nếu không đánh chết kẻ địch, thì chính là... Mình bị người ta đánh chết!

Rầm rầm rầm!

Liên tiếp đánh ra trăm quyền, quyền sau càng mạnh hơn quyền trước, một quyền cuối cùng thậm chí còn trực tiếp dùng Cửu Đoán Kình, một quyền này làm Vu Khiếu cảm nhận được nguy hiểm mất mạng, hét lớn một tiếng cũng không lo được thân phận có bại lộ hay không, tất cả năng lượng gỗ hội tụ tại nơi ngực.

Hắn không muốn chết!

Hắn là thiên tài, là Tam Dương trung kỳ, hắn cảm nhận được một quyền này đáng sợ như thế nào!

Thậm chí hắn còn cảm ứng được có một hơi thở mạnh mẽ cách đó không xa đang lại gần, đó là... Lão Hoàng!

Ông ta đến rồi!

Lão Hoàng theo dõi hắn?

Đương nhiên lúc này hắn không thèm để ý, hắn chỉ muốn sống sót, dù bí mật bị bại lộ hắn cũng chỉ muốn sống tiếp, ánh mắt của hắn nhìn về phía sau lưng Lý Hạo, lão Hoàng Tam Dương đỉnh phong tới cứu hắn!

Lúc này hắn xem lão Hoàng theo dõi ông thành cây cỏ cứu mạng của ông.

Mà lão Hoàng vừa bước vào hẻm nhỏ trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

Ông ta tới rất nhanh, ngay khi Lý Hạo bộc phát kiếm khí ông ta liền lập tức đuổi bên này, rất nhanh rất nhanh, trong cảm nhận lão Hoàng ông ta cộng thời gian thêm phản ứng, cộng thêm thời gian đến nơi này, cộng thêm thời gian ngây người thì khả năng chỉ có năm sáu giây.

Nhiều nhất là như vậy!

Bởi vì ông ta hơi kiêng kị, Vu Khiếu hình như đang muốn làm gì đó mà ông ta lại tùy tiện xuất hiện thì có thích hợp không?

Cho nên mới biết chuyện chậm một chút.

Nhưng mà, trước sau cũng chỉ có một chút thời gian này thôi.

Giờ phút này ông ta thấy được một nắm đấm như móng vuốt hổ dữ, cũng giống như một thanh kiếm, còn hơi giống sóng biển...

Ông ta cũng không có cách nào phân biệt được đây là quyền pháp gì?

Ông ta chỉ có thấy được một quyền kia lập tức đánh vỡ mặt nạ của Vu Khiếu, dưới một quyền này năng lực phòng ngự của Vu Khiếu lập tức bị đánh chia năm xẻ bảy, một quyền này trực tiếp đánh xuyên qua Vu Khiếu!

Vu Khiếu, miệng há thở dốc giống như đang cầu ông ta cứu viện.

"Dừng tay!"

Lúc này âm thanh của lão Hoàng mới truyền ra ngoài.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, có chút sợ hãi cũng có chút tức giận.

Người này... Là Lý Hạo sao?

Hắn đánh chết Vu Khiếu!

Đúng vậy, khi bị một quyền đánh xuyên qua cũng có thể nhìn thấy được trái tim Vu Khiếu, trong nháy mắt bị vỡ nát, ông ta biết Vu Khiếu không có cách nào sống được, dù là đối phương là cường giả hệ Mộc cũng không cách nào sống được.

Chỉ có một kết cục là chết!

Vu Khiếu là Tam Dương trung kỳ lại bị đánh chết ngay trước mắt ông ta.

Ông ta tức giận, nổi nóng...

Ngoài cái đó ra chỉ có ngạc nhiên với không dám tin.

Đây là Viên Thạc cải trang sao?

Người trước mắt không phải Lý Hạo, mà là Viên Thạc sao?

Đương nhiên cho dù là Viên Thạc, ông ta cũng sẽ không sợ, chiến tích cao nhất Viên Thạc là giết hậu kỳ Tôn Nhất Phi, mà ông ta là cường giả Tam Dương đỉnh phong.

Bịch một tiếng vang lên, giữa không trung bỗng nhiên một bộ thi thể rớt xuống.

Lý Hạo quay đầu nhìn nam tử tóc vàng lúc nãy, đây là cái mà hắn nhìn thấy.

Rất chậm, chậm hơn so với mong muốn của hắn.

Thi thể rơi xuống chính là tên hệ Phong lúc nãy bị giết, mãi đến lúc này đối phương mới rơi xuống đất.

Lúc này trên tay Lý Hạo tất cả đều là máu, có của hắn cũng có của Vu Khiếu.

Tách tách...

Máu từ trên nắm tay nhỏ giọt xuống đất.

Lão Hoàng nhìn về phía Lý Hạo, trong mắt mang theo một chút tức giận với tia sáng, lạnh lùng nói: "Ngươi dám giết Tuần Dạ Nhân..."

Hừ!

Tiếng xé gió vang lên, Lý Hạo đạp đất nhảy thẳng đến phía người này.

Tam Dương đỉnh phong?

Rất mạnh rất mạnh!

Nhưng ngọn lửa trong lòng giống như còn chưa tắt.

Đều đã đến đây rồi... Vậy thì đừng có đi nữa.

Thanh kiếm trong tay Lý Hạo lập tức hiện ra, một thanh kiếm nhỏ không có sáng bóng như Địa Phúc Kiếm, có chút u tối, chính là Tinh Không Kiếm.

Trong nháy mắt khí huyết của Lý Hạo sôi trào, tinh thần và năng lượng dung nhập vào trong Tinh Không Kiếm.

Hắn biết trong trạng thái bình thường dù mình mạnh mẽ đánh chết Vu Khiếu, cũng sẽ không phải là đối thủ của người này, lúc này nhiều nhất hắn cũng chỉ bằng một phần thực lực thần ý của Viên Thạc.

Ngày đó lão sư đánh chết Tôn Nhất Phi chính là lần thứ hai xuất hiện thần ý mới miễn cưỡng đánh chết được Tôn Nhất Phi, còn bản thân bị thương nặng.

Người trước mắt này tuyệt đối không yếu hơn Tôn Nhất Phi.

Cho nên... Không có Huyết Đao Quyết thì căn bản không có khả năng chống lại nổi người này.

Nhưng mà có sao đâu?

Lý Hạo bộc phát Huyết Đao Quyết biến ra một con hổ dữ màu đỏ như máu, ngọn lửa sáng rực cả bầu trời.

"Tâm Hỏa Viên?"

Đây là ý nghĩ đầu tiên của lão Hoàng, Viên Thạc đánh chết Tôn Nhất Phi nổi danh nhất chính là cái này, nhưng mà... Tên này vì sao giống một con hổ dữ?

Ý nghĩ thứ hai chính là Viên Thạc từng đã dùng Huyết Đao Quyết?

Cái này Tuần Dạ Nhân có ghi chép lại.

Người này rốt cuộc phải là Viên Thạc không?

Hai suy nghĩ xuất hiện trong nháy mắt, Lý Hạo đã đến trước mắt ông ta, lão Hoàng hừ lạnh một tiếng, hắn cho rằng ông ta là Vu Khiếu sao?

Trong nháy mắt một cây trường thương xuất hiện.

Trường thương màu vàng!

Một thương đâm ra lực lương hệ Kim sắc bén lập tức bộc phát, hai bên vách tường xuất hiện vô số cái hố, bị luồng khí sắc bén này làm trực tiếp vỡ nát.

Nội lực trong người Lý Hạo tràn vào Tinh Không Kiếm, lực phòng ngự giảm mạnh.

Chớp mắt một cái bị vô số ánh sáng màu vàng cắt ngang qua làm hơi bị thương một mảnh, trong chớp mắt bộ đồ tuần kiểm bị nhuộm thành màu đỏ đầy máu.

Mà Lý Hạo lại không quan tâm!

Làm một võ sư, lúc này chỉ có giết người!

Bình Luận (0)
Comment