Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 530 - Chương 530: Nghi Ngờ

Chương 530: Nghi Ngờ Chương 530: Nghi Ngờ

Trong lòng hắn thầm mắng, bây giờ hắn cũng cảm nhận được một vài năng lượng thần bí dao động, đương nhiên là những người kia nhìn thấy đạo ánh sáng kia biến mất, biết người kia mặc kệ, chắc là những người này còn tưởng là Hầu Tiêu Trần.

Bây giờ cảm thấy Hầu Tiêu Trần đi nên có người bắt đầu đi về phía bên này.

Ngoài ba tổ chức lớn không dám công khai lộ diện bên ngoài, những phe khác thật sự cũng không sợ ra mặt, càng không sợ Hách Liên Xuyên.

Người đầu tiên đến cũng không phải là Hồ Thanh Phong.

Một cỗ hơi thở quét tới, trong nháy mắt có hai bóng người đã nhanh chóng tới nơi đây, không phải là người nào khác mà là Hồ Định Phương với Trần Ngọc Hoa, sắc mặt Hồ Định Phương khó coi, nhanh chóng đi đến nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh.

Chỉ có thấy được một biển lửa!

Hắn cau mày nói: "Hách Liên Xuyên, Lý Hạo đâu?"

Trái tim chợt nhảy lên một cái, sẽ không phải là chết rồi chứ?

Sắc mặt Trần Ngọc Hoa ở một bên cũng cực kỳ khó coi, tiểu sư đệ kia còn chưa có gặp mặt mà hắn đã chết rồi sao?

Phải làm sao mới ổn đây!

Hách Liên Xuyên lườm hai người một cái, ngữ khí bình tĩnh nói: "Không có việc gì, hắn bị thương nhẹ mà thôi, đã để hắn trở về, một tên võ sư Phá Bách không cần thiết tham gia vào!"

Lời này vừa nói ra làm hai người kia nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này lại có từng bóng người lần lượt rơi xuống.

Hồ Thanh Phong là người đến đầu tiên, vẻ mặt bình tĩnh nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn giấu một chút tức giận.

Tiếp theo là một người đàn ông dáng người đẹp trai, mặc đồng phục Tuần Kiểm ti nhưng lại không giống với những người khác, trên đồng phục có nhiều ngôi sao lấp lóe, chân đi ủng da, ầm một tiếng đáp xuống đất, mặt lộ ra vẻ uy nghiêm.

Hách Liên Xuyên không có phản ứng với Hồ Thanh Phong, nhưng nhìn người nọ lại nhanh chóng chào hỏi: "Ti trưởng!"

Người này vẫn là cấp trên trên danh nghĩa của bọn hắn, không đơn giản là ông hay là Hầu Tiêu Trần, bởi vì người này là ti trưởng toàn bộ hệ thống Tuần Kiểm ti ở Ngân Nguyệt, từ tốc độ đến đây cũng có thể thấy cũng là một cường giả.

Người đàn ông đẹp trai kia khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía, ngữ khí không tính là uy nghiêm, chỉ là rất bình tĩnh nói: "Toàn bộ đều bị đánh chết?"

"Toàn bộ đánh chết!"

"Có chứng cứ cho thấy là Hồng Nguyệt đột kích không?"

Hách Liên Xuyên nhanh chóng nói: "Không có, chỉ là trong đó có mấy người đeo mặt quỷ Hồng Nguyệt, mặt khác đối phương đột kích chỉ vì bắt Lý Hạo lại không phải vì giết hắn, trừ Hồng Nguyệt ra nếu thật sự muốn tập kích một người Phá Bách sẽ không quá khó, cử hai người cấp độ Tam Dương chỉ vì bắt Lý Hạo... Trừ Hồng Nguyệt ra ta cũng không nghĩ ra còn có tổ chức nào sẽ làm như vậy."

Lúc này, Hồ Thanh Phong mở miệng, mang theo một chút ý lạnh: "Không có để lại người sống nào?"

"Hỏa Phượng Thương vừa ra... Làm gì còn người nào sống!"

Hách Liên Xuyên không kiêu ngạo không tự ti: "Hồ đại nhân không biết, Hỏa Phượng Thương bị Hầu bộ luyện dưỡng nhiều năm, trong thương tự có ý chí của Hầu bộ, cho dù không phải là Hầu bộ khống chế, có Hỏa Phượng Thương ở đó giết hai người Tam Dương cũng không tính là quá khó."

Lúc này bên ngoài hẻm nhỏ lại nhiều thêm một vài người.

Bao gồm Hồng Nhất Đường trong thành, mấy người Hạ Dũng đều nhanh chóng đuổi tới.

Những người này cũng không cùng chào hỏi mấy người Hồ Thanh Phong.

Hạ Dũng nhìn xung quanh một lần, ánh mắt có chút lóe lên, hơi nhíu mày, làm một võ sư đỉnh cấp, gã cảm nhận được loáng thoáng một vài điểm khác biệt.

Kiếm ý?

Thương ý?

Dù sao cùng một loại cảm giác.

Mà lúc này Hồng Nhất Đường vẻ mặt lại không chút biểu cảm, nhưng trong lòng thì vô cùng ngạc nhiên... Kiếm ý!

Không đơn thuần là kiếm ý, gã trong mơ hồ... Còn nhận ra một chút cảm giác quen thuộc.

Vẻ mặt gã không thay đổi đi ra ngoài hẻm nhỏ mấy bước, nhẹ nhàng vươn tay cầm một mảnh kim loại vỡ cực kỳ nhỏ bé vô cùng trong tay, lúc này trong lòng của gã rất ngạc nhiên không thể hơn được nữa!

Địa Phúc Kiếm!

Chính là Địa Phúc Kiếm của gã, gã đã quá quen thuộc.

Những người khác cho dù có thấy được mảnh vỡ nho nhỏ này cũng sẽ không để ý, quá nhỏ, cũng chỉ lớn hơn hạt gạo một chút, ai sẽ quan tâm cái này chứ?

Nhưng gã quan tâm!

Gã biết Địa Phúc Kiếm trên người Lý Hạo, Lý Hạo bị tập kích, Địa Phúc Kiếm cho dù nhét vào nơi này thì gã cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Nhưng lúc này... Địa Phúc Kiếm bị vỡ!

Là loại vỡ nát toàn bộ!

Đây không phải mấu chốt, kẻ địch quá mạnh đánh nát Địa Phúc Kiếm cũng là bình thường, nhưng mà... Cái này rõ ràng không phải là đánh nát mà là tự vỡ nát, còn không phải siêu năng vỡ nát, mà là... Tiềm thế kiếm!

Trong đầu của gã lập tức nảy lên vô số suy nghĩ, thậm chí còn hiện ra một ít gì đó.

Một người kiếm khách đỉnh cấp gặp tập kích, kiếm thế bộc phát trong nháy mắt vỡ nát Địa Phúc Kiếm, Địa Phúc Kiếm biến thành mảnh vỡ bắn ra bốn phương tám hướng, kiếm thế cực mạnh ngang với cấp độ Đấu Thiên!

Người này... Cũng là kiếm khách!

Trong lúc lờ mờ gã còn cảm nhận được loại sát ý kia, loại phẫn nộ kia, loại điên cuồng kia...

Kiếm ý này cũng có chút quen thuộc.

Nhưng gã cũng không dám tưởng, cũng không dám suy nghĩ.

Lúc này gã nghĩ tới cảm nhận được một màn ở trong thành cổ, ngày đó đưa Địa Phúc Kiếm cho Lý Hạo, thật ra gã cũng cảm nhận được một vài khác biệt, nhưng mà khi đó gã không có nghĩ quá nhiều.

Hôm nay... Gã không thể không nghĩ được.

Hiện trường trận chiến bị ngọn lửa bao trùm, toàn bộ bị phá hư, chỉ còn lại một chiếc mặt nạ Hồng Nguyệt bị cố ý để lại, những cái khác đều bị phá hủy, Hách Liên Xuyên dùng Hỏa Phượng Thương giết người, làm vậy để làm gì?

Vì che dấu cái gì?

Che dấu cái gì chứ?

Ánh mắt Hồng Nhất Đường thay đổi, đương nhiên là vì che dấu những người này không phải ông ta giết mà là một người kiếm khách giết, một kiếm khách cực kỳ tàn nhẫn giết.

Võ lâm hiện giờ có mấy người có thể làm được chuyện này, có mấy người?

Viên Thạc?

Viên Thạc cũng không phải là kiếm khách, có lẽ Viên Thạc có thể làm được nhưng tuyệt đối không phải Viên Thạc, nếu ông có kiếm ý mạnh như thế đã sớm là kiếm khách đỉnh cấp mà không phải Ngũ Cầm Thú Vương.

"Lý Hạo!"

Cái tên này khó khăn hiện lên ở trong đầu gã, Hồng Nhất Đường suýt chút không giữ vững được vì suy nghĩ của mình.

Lý Hạo là một kiếm khách cực kỳ tàn nhẫn.

Lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm: "Địa Phúc Kiếm, nhìn cái gì đấy?"

Hạ Dũng mặt cười ha hả đi tới, nói: "Sợ mất mật rồi hả?"

Hồng Nhất Đường quay đầu nhìn lại, Hạ Dũng lại nhìn theo tay gã, cười ha hả nói: "Nhặt được tiền?"

Hồng Nhất Đường chắp hai tay sau lưng, mảnh vỡ Địa Phúc Kiếm trong tay dần dần tan ra ở lòng bàn tay.

Gã nhìn về phía Hạ Dũng bày ra bộ mặt tươi cười: "Không có may mắn như Hạ huynh có thể nhặt được tiền, chỉ là cảm khái... Tam Dương mà, lúc trước Ngân Nguyệt cộng lại cũng không có mấy người, bây giờ thì hay rồi, gần đây chết một nhóm lại một nhóm, cứ chết như vậy ta là sợ một Tam Dương nho nhỏ như ta... Trước đó còn có thể lăn lộn một chút, bây giờ lại là cảm thấy vận mệnh thật nhiều thăng trầm, ăn hôm nay lo ngày mai!"

Hạ Dũng cười ha hả: "Ngươi tuổi chuột hay sao mà sợ cái này?"

Giễu cợt một câu, lại cười ha ha nói: "Hơn nữa người chết cũng không phải ngươi, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi làm?"

"Hạ huynh nói đùa!"

Hạ Dũng cười ha hả, cũng không thèm để ý, nhưng nhanh chóng truyền âm nói: "Hồng lão đệ, có phải cảm thấy... Không thích hợp không?"

"Lời này nói thế nào?"

Hồng Nhất Đường cũng truyền âm hỏi một câu.

"Ta luôn cảm thấy... Ngân Nguyệt chúng ta có khả năng có nhiều hơn một người võ sư rất mạnh, nếu không thì chính là Viên lão quỷ chưa đi!"

"Không thể nào?"

Hồng Nhất Đường có chút bất ngờ, truyền âm nói: "Vì sao nói như vậy?"

"Được rồi, ngươi một tên võ sư giả, nói nhiều với ngươi cũng không có tác dụng!"

"..."

Bình Luận (0)
Comment