Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533: Võ Sư Quá Mạnh

Chương 533: Võ Sư Quá Mạnh Chương 533: Võ Sư Quá Mạnh

Lúc này, Triệu thự trưởng cũng là có chút nhíu mày, lắc đầu: "Viên Thạc rồi! Nếu đúng đi là hàng thật giá thật, sát Lâm Giang hành tỉnh có tin tức truyền đến, đêm qua Viên Thạc liên thủ với Bích Quang Kiếm làm một việc lớn, hai người liên thủ ở Lâm Giang phá huỷ một căn cứ của Hồng Nguyệt, giết một cường giả Tam Dương, Viên Thạc thậm chí kêu gào lưu lại ngoan thoại để Ánh Hồng Nguyệt ở Trung Bộ chờ hắn, hắn không giết Ánh Hồng Nguyệt sẽ không trở về!"

"..."

Chu thự trưởng hít sâu một hơi: "Phía sau Lý Hạo kia còn có những người khác?"

Nếu như không có... Đây mới là một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Lúc này tên Lý Hạo mới hoàn toàn tiến vào tầm mắt của bọn họ.

Triệu thự trưởng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười: "Được rồi, trước mặc kệ cái này, tất cả chờ Hầu Tiêu Trần trở về rồi nói."

"Hắn đi đâu?"

Chu thự trưởng hỏi một câu.

Hai người giống như chắc chắn Hầu Tiêu Trần không ở trong thành, đối với sự xuất hiện người kia lúc trước cũng không để ý, giống như đã sớm biết thân phận cùng thực lực Ngọc tổng quản.

Triệu thự trưởng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút nói: "Không quá chắc chắn, không chỉ đơn giản hắn không ở trong thành, trăm phần trăm quân đội của người kia cũng không ở, hai người này cùng nhau liên thủ nhất định là vì đối phó với kẻ địch rất mạnh. .. Người bình thường không đáng để bọn hắn làm như thế, gia hỏa Hồ Thanh Phong này ở đây chính là yểm trợ cho bọn hắn, Hồ Thanh Phong có thể chứng minh bọn hắn ở trong thành... Chờ đến khi đi sẽ nhanh chóng có tin tức truyền ra, sau đó nếu như Húc Quang chết rồi hoặc là nhân vật lớn đỉnh cấp chết rồi thì bọn hắn chắc phải ở ngay đó."

Chu thự trưởng im lặng.

Vũ soái cũng không có ở đây sao?

Người nào đáng để hai người liên thủ đối phó?

Trong lúc mơ hồ ông có chút ý nghĩ, nhưng mà cũng không dám nói ra, dù ở đây chỉ có hai người bọn họ ông cũng không dám nói, nếu nói như thế... Tiếp đó khu vực phương bắc có thể sẽ loạn một thời gian.

Ngân Nguyệt có thể có được một chút thời gian thái bình ngắn ngủi sẽ không hấp dẫn quá nhiều sự để ý!

Viên Thạc cũng tốt, Hầu Tiêu Trần cũng được, phát huy thực lực là vì bị uy hiếp, gây sự hay là vì chuyển dời lực chú ý... Đám gia hỏa này đều rất đáng sợ, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ đột nhiên ra tay, đột nhiên giết người, đột nhiên bộc phát...

Võ lâm, Tuần Dạ Nhân, quân đội, ba bên đã thống nhất với nhau, xem ra tình huống Ngân Nguyệt còn phức tạp hơn so với tưởng tượng một chút.

Lúc này Hành Chính Tổng Thự cũng yên tĩnh trở lại.

...

Cùng lúc đó.

Trong phòng Lý Hạo, Lý Hạo đang dùng cơm, ăn rất ngon lành.

Mà Vương Minh ở một bên vẫn đang ngẩn người.

Chờ Lý Hạo ăn được vài miếng gã vội vàng đưa đồ uống lên, lắp bắp nói: "Lý... Sư huynh, uống chút nước làm thanh giọng đi!"

Lý Hạo uống một ngụm nước rồi ngẩng đầu nhìn gã.

Vương Minh nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Sư huynh... Ngũ Cầm môn của chúng ta, thật... Thật lợi hại!"

Lý Hạo cười.

Vương Minh thấy thế, vội vàng nói: "Cái kia... Ta cái gì cũng không thấy, đúng, mọi thứ đều bị ta hủy diệt rồi, tuyệt đối không có để lại bất kỳ cái gì, tuyệt đối cũng không có để riêng!"

Lý Hạo gật gật đầu, không nói chuyện.

Vương Minh giống như có chút hồi hồn, vẻ mặt kỳ lại nhìn Lý Hạo, nửa ngày sau mới nói: "Sư huynh... Ngươi nói xem bây giờ ta còn có không có cơ hội học võ không?"

"Không biết."

"Đừng mà, sư huynh, cho một cơ hội có được không?"

Vương Minh vẻ mặt chờ mong: "Ta muốn học võ, thật sự, ta muốn trở thành một võ sư, một võ sư cường đại!"

"Để nói sau, có lẽ lão sư sẽ có biện pháp, ta không có."

Được rồi!

Vương Minh rất là uể oải, có thể trong đầu từ đầu đến cuối đều không quên được một màn kia... Một kiếm chém trời, trong nháy mắt, một luồng kiếm khí xuất hiện, một tên Nhật Diệu bị giết trong nháy mắt, nhận lấy kiếm khí ngút trời, sau đó... Không có sau đó.

Cứ như vậy!

Thế nhưng gã biết, có hai người Tam Dương bị chết .

Thời điểm Hách Liên Xuyên đến trận chiến gần như đã sắp kết thúc.

Người sư huynh tiện nghi trước mắt này... Con mẹ nhà nó thật đáng sợ!

Đáng sợ đến nỗi gã cảm thấy Hách bộ trưởng chắc cũng không phải đối thủ của hắn?

Không phải là chắc... Mà là không có Hỏa Phượng Thương thì cũng là bị một kiếm mất mạng?

Mẹ nó!

Những võ sư này thật sự đáng sợ như vậy sao?

Vương Minh ân cần hầu hạ, suy nghĩ đã sớm đi xa, đến bây giờ vẫn khó mà tiêu tan như cũ, thật là đáng sợ.

Trước đó lúc giết Trương Đình, Lý Hạo cũng lợi hại nhưng tuyệt đối không lợi hại như bây giờ, tiến bộ quá nhanh, nhanh đến mức gã có chút sợ.

"Sư huynh... Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Có bị lộ không?"

Trong lòng Vương Minh có chút run sợ, người chết cũng không bình thường.

Lý Hạo ăn đồ ăn cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói; "Cái gì mà làm sao bây giờ? Thật sự không có biện pháp... Lão sư ở phía trước, ta đi tìm lão sư, ngươi lo lắng cái gì?"

Tìm lão sư?

Vương Minh hít một hơi, nếu như người này cũng đi sau đó mấy tên sát tinh ở cùng một chỗ... Cái kia càng đáng sợ hơn, nghĩ lại đều làm cho người khác kích động, không, là sợ sệt!

Vương Minh không nói gì nữa.

Bây giờ trong lòng gã đều là ý nghĩ muốn trở thành võ sư, trở thành võ sư cường đại, bây giờ Ngũ Cầm môn đã khắc thật sâu vào não.

Mà Lý Hạo thì nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Lần này chắc là sẽ có người đoán được một ít gì đó.

Cho nên... Hắn vẫn phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ thôi!

Mặc dù giấu diếm cũng không có khả năng giấu diếm được tất cả mọi người, hắn cũng không muốn triệt để che giấu bọn hắn, chỉ cần thực lực của hắn tiến bộ nhanh chóng, để những người này còn đắm chìm trong suy nghĩ hắn có thể giết chết trình độ Tam Dương, chờ hắn có thể giết chết Húc Quang... Khi đó, thì sẽ như thế nào đây?

Lý Hạo nở nụ tươi cười.

Hầu Tiêu Trần, Ngọc tổng quản, Hách bộ trưởng, Hồ Thanh Phong...

Từng cái tên hiện lên trong đầu hắn.

Lý Hạo cảm thấy hắn cũng có thể thử một chút, nhảy ra ngoài lấy thực lực mạnh nhất trở thành một trong những Chúa Tể mà không phải bị động tiếp nhận bất cứ cái gì.

Ăn một lúc Lý Hạo mở miệng: "Đồ ăn mùi cũng không tệ, đặc biệt thơm, lão Vương, sau này trở về mua nhiều một chút!"

"Không thành vấn đề!"

Vương Minh vội vàng trả lời, vẻ mặt hưng phấn.

Lý Hạo liếc nhìn gã nở nụ cười, tên gia hỏa này có đôi khi vẫn rất thú vị, hắn cũng không ăn thịt người, gã cứ nhìn hắn như vậy làm gì?

Gã đã quên, gã cũng là một người tham dự trong đó à?

Bình Luận (0)
Comment