Ăn uống no nê rồi.
Lý Hạo tương đối hài lòng.
Nhưng mà trong lòng vẫn còn một chút nghi ngờ.
Nghĩ nghĩ một lúc hắn nhìn về phía Vương Minh, hỏi: "Bình thường Hầu bộ trưởng có đi xa nhà không?"
"Không biết, sao vậy?"
Vương Minh hoàn toàn không biết, gã vẫn không quá quen biết người kia.
Lý Hạo gật đầu, không có hỏi lại nữa.
Hôm nay mình giết nhiều người như vậy, cho dù nói thế nào cũng không tính là chuyện nhỏ, kết quả chỉ có Ngọc tổng quản đến xử lý, hơn nữa còn bí mật, thân phận cũng không lộ ra đương nhiên là vẫn còn ý nghĩ muốn giả mạo.
Nếu như Hầu Tiêu Trần thật sự bế quan thì không cần giả mạo.
Vậy có nghĩa là Hầu Tiêu Trần thật sự không có ở trong thành.
Ông ta chạy đi đâu rồi?
Người này trước đó mới giết một cường giả đỉnh cấp, bây giờ ánh mắt mọi người trong Bạch Nguyệt thành, thậm chí nói nghiêm trọng một chút là hơn một nửa ánh mắt của vương triều đều tập trung ở đây, ông ta chạy đi không sợ ra xảy ra vấn đề sao?
Còn có chuyện gì đáng để ông ta phải biến mất lúc này?
Lý Hạo đang tự hỏi bản thân thì ngoài cửa đột nhiên vọng đến tiếng bước chân yếu ớt.
"Đông đông đông!"
Tiếng đập cửa vang lên.
Vương Minh giật mình, nhìn thoáng qua Lý Hạo, Lý Hạo gật gật đầu thấp giọng nói: "Đi mở cửa đi."
Nói xong vung tay lên, đem vừa toàn bộ đồ ăn thừa mới ăn quét vào thùng rác, đậy nắp thùng rác lại, sắc mặt Lý Hạo hơi nhợt nhạt đi ra cửa.
Vương Minh cũng không biết ai tới, có chút sợ sệt, nhưng vẫn nhanh chóng ra mở cửa.
Vừa mở cửa, gã thở nhẹ ra một hơi.
"Hồ thúc thúc!"
Hồ Định Phương nhìn gã một cái, lần này ngược lại là quen biết tên gia hỏa này, khẽ gật đầu nhưng mà vẻ mặt không tính là quá tốt.
Theo hắn thấy lần này Lý Hạo bị tập kích chắc chắn có liên quan đến cuộc nói chuyện của hai người này trước đó.
Cái tên Vương Minh này miệng quá lớn!
"Hồ tướng quân!"
Lý Hạo giống như hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Hồ Định Phương, lộ ra một chút nghi hoặc: "Sao Hồ tướng quân lại tới đây?"
"Ngươi không sao chứ?"
Hồ Định Phương nhìn lướt qua Lý Hạo, còn tốt, người không có chuyện gì, trừ sắc mặt hơi trắng bệch thì hoàn toàn chính xác không bị thương tích gì.
Lý Hạo lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Không có việc gì, Hách bộ trưởng đến nhanh, đối phương cũng không phải vì giết ta, chỉ là muốn bắt ta cho nên cũng không bị thương tích gì, chỉ bị một vài vết thương nhỏ thôi."
Hồ Định Phương thấy Vương Minh ở đây cũng không chịu đi, chỉ có thể nói tên gia hỏa này không có mắt nhìn.
Hắn ta cũng không nói thêm cái gì, trầm giọng nói: "Có việc cứ nói, có thể tìm ta! Ngoài ra Tuần Dạ Nhân không an toàn, nếu như không có chỗ đi có thể đến Hổ Dực quân tìm ta, có một số việc cũng không phải giống như Hách Liên Xuyên nói với ngươi, một số việc năm đó cũng có một vài trùng hợp với hiểu lầm ở trong đó."
Hắn cảm thấy trong đó không thể thiếu Hách Liên Xuyên thêm mắm thêm muối.
Lý Hạo chắc là biết mình biết bí thuật Ngũ Cầm.
Nhưng theo Hồ Định Phương thì nếu không phải Hách Liên Xuyên quấy rối, có lẽ Lý Hạo sẽ chọn đến Hổ Dực quân, tên mập kia cũng không phải là người tốt lành gì!
Lý Hạo vội vàng gật đầu, có chút khó khăn: "Ta hiểu rõ, nhưng mà... Hiện tại rất khó thực hiện quyết định được, ta phải chờ sư phụ trở về mới có thể sắp xếp làm bước tiếp theo."
"..."
Hồ Định Phương cũng im lặng, không có nói gì nữa.
Hơi cân nhắc một lượt, lại nói: "Nếu có thời gian thì... Có thể đến nhà ta ăn một bữa cơm, ngoài ra ta có biện pháp chuẩn bị cho ngươi một ít Huyết Thần Tử, thực lực ngươi còn quá yếu, mặc dù Phá Bách vẫn được nhưng hôm nay tình hình như thế này sẽ chỉ càng ngày càng loạn!"
"Thật ra Ngân Nguyệt cũng coi như an toàn, gần hành tỉnh một chút, thế cục loạn lạc đã lộ ra! Năm đó ba tỉnh phương bắc phản loạn dẫn đến toàn bộ phương bắc đều bị rung chuyển, mặc dù Vũ soái đã bình định phản loạn nhưng đến nay còn có một vài cuộc chiến lẻ tẻ lan tràn..."
Nói đến đây hắn cảm thấy cũng không cần thiết nói quá nhiều, lại nói: "Nếu như Võ Đạo khó đi tiếp thì có thể cân nhắc tiến vào siêu năng, thu hoạch năng lượng thần bí tốt được một chút, mặc dù võ sư đã có sư phụ ngươi mở ra một đường mới, nhưng ông ta không phải người bình thường, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể đi con đường này."
Lý Hạo vội vàng gật đầu.
Hồ Định Phương không nói gì nữa, Lý Hạo giống như cũng không có ý định giữ khách lại.
Thấy vậy Hồ Định Phương liền quay người rời đi.
"Hồ tướng quân đi thong thả!"
Hồ Định Phương khoát khoát tay, không có trả lời.
Mà Lý Hạo chờ hắn đi một lúc, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, quả nhiên phía dưới có một người phụ nữ đang chờ.
Vương Minh cũng bu lại nhìn xuống dưới một chút, ngạc nhiên nói: "Vợ của lão Hồ, vợ hắn rất ít khi xuất hiện, thế mà lần này ngay cả nàng cũng đi ra, ngươi là họ hàng của lão Hồ?"
Người phụ nữ phía dưới giống như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Nhưng mà tầng 12 cũng không thấp, cũng không biết có thấy được gì không.
Lý Hạo nhìn một lúc, lại nhìn Vương Minh một chút, cười: "Đến bây giờ ngươi còn chưa hiểu sao?"
"Cái gì?"
Lý Hạo thở dài, lắc đầu.
Gia hỏa này có đôi khi thật sự rất ngốc.
Hồ Định Phương biết Ngũ Cầm Thuật, hơn nữa còn thật sự lợi hại, gã không có chút cảm giác sao?
Đương nhiên có quan hệ với Ngũ Cầm môn!
Người bình thường không phải đã sớm đoán ra sao?
Tại sao đầu óc ngươi cũng không động một chút nào vậy?
"Người phía dưới kia... Tính chắc cũng phải gọi là sư tỷ."
"A!"
Vương Minh đầu tiên là gật đầu, tiếp theo là khẽ giật mình, nửa ngày sau có hơi kỳ lạ nói: "Đã hiểu! Là học sinh trước của Viên lão sư? Sao không nghe nói nhỉ!"
Lần này gã đã nghe hiểu.
Sau đó nghĩ đến Hồ Định Phương, suy nghĩ hơn nửa ngày mới hít một hơi, nói: "Đã hiểu rồi, Hồ Định Phương biết Ngũ Cầm Thuật còn rất lợi hại, lợi hại hơn ta nhiều, ta là đệ tử ký danh biết phương pháp hô hấp! Tên kia cũng biết sao?"
Lý Hạo cười.
Cũng không có ngốc quá!
Sau một giây lại là vọt đến eo Lý Hạo.
Vương Minh hít khí liên tục: "Nói như vậy Hồ Định Phương này cùng bối phận với ta, ta là đệ tử ký danh của lão sư, mà hắn cũng không tính là đệ tử ký danh, trong Ngũ Cầm môn thân phận ta cao hơn hắn một chút... Sư huynh, ngươi nói bây giờ ta đi tìm hắn, nói ta là sư huynh của hắn... Hắn có đánh ta hay không?"
"Cút!"
Lý Hạo cười mắng một tiếng, nhìn Hồ Định Phương cùng người phụ nữ kia phía dưới rời đi cùng nhau, chậm rãi nói: "Không cần có quá nhiều thắc mắc, bên lão sư chắc là rất thất vọng!"
Lý Hạo nói xong, lắc đầu, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Thiên phú rất tốt!"
"Cái gì?"
"Ngươi không thấy được sao?"
"Hả?"
Vương Minh vẫn là không hiểu, Lý Hạo giơ lên cái cằm: "Nhìn cách đi bộ của sư tỷ ngươi đi."
Vương Minh thăm dò đi xem, nhìn một lúc vẫn có chút mê man: "Sư tỷ đi đường... Rất xinh đẹp..."
Lý Hạo suýt chút trợn mắt lên, cực kỳ cạn lời.