Ngày 15 tháng 9.
Sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn là đã có một tiểu đội 50 người tập hợp ở cổng chính Võ Vệ quân.
Bốn người Hồng Thanh, Hồng Hạo, Vương Siêu, Liễu Diễm đều tự tổ đội thành công, Hồng Thanh và Hồng Hạo thì không cần phải nói, hai người dẫn theo đều là kiếm tu, là môn đồ Kiếm Môn.
Vương Siêu và Liễu Diễm chọn thành viên cũng gần như đều là bên Tuần Kiểm Ti.
Duy chỉ có hai người Lý Hằng và Ngô Siêu chọn lựa đều là vài người còn sót lại, toàn bộ đoàn đội có vẻ hơi lộn xộn.
Giờ phút này, tất cả mọi người có vẻ tâm thần bất định.
Có vài Kiếm Môn môn nhân là lần đầu tiên chính thức làm nhiệm vụ, bình thường mặc dù huấn luyện khắc khổ nhưng nếu thật sự kéo ra ngoài giết người, ngẫm lại vẫn còn hơi bất an.
Đúng vào lúc này, Lý Hạo cất bước đi tới.
Hắn nhìn mọi người một cái, khẽ gật đầu, nói khẽ: "Người cũng đến đông đủ hết rồi, lên xe đi. Các đội trưởng dạy mọi người cách sử dụng hắc giáp!"
Tối hôm qua hắn lĩnh hắc giáp trở về, Lý Hạo cũng biết cách Võ Vệ quân sử dụng chúng thế nào.
Hắc giáp tồn tại một trang bị đặc thù, mặt ngoài nhìn như bóng loáng nhưng trên thực tế có mấy điểm gồ nhỏ, chỉ cần mở ra theo trình tự thì hắc giáp sẽ có thể tự mở ra, đây là điều Lý Hạo không nghĩ tới.
Làm sao Hầu Tiêu Trần biết đến điều này thì Lý Hạo cũng không rõ.
Giờ phút này, trước cửa Võ Vệ quân có hai chiếc xe tải đậu lại, chuyên môn dùng cho Võ Vệ quân. Có phụ vụ chuyên môn lái xe, không cần lái xe thì mình cũng có thể tự lái.
"Đội một đội hai tiến về chiếc xe phía trước, đội ba bốn năm lên phía sau!"
Lý Hạo phân phó một tiếng, Lưu Long ở trên xe tải phía trước, đội một đội hai do Hồng Thanh và Liễu Diễm dẫn đầu.
Trong đội ngũ có vài nữ võ sư số lượng không nhiều, họ gần như đều bị hai nàng chia cắt.
Đám người nhanh chóng bước lên xe của riêng đội mình. Họ là võ sư, mặc dù không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng chỉ lệnh đơn giản, tất cả mọi người hiểu phải tuân thủ, nhất là những người ở Tuần Kiểm Ti đã từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp.
...
Trên chiếc xe thứ hai, ba đội ngũ lần lượt lên xe.
Lý Hạo không có tiến vào, mà là biến mất trước mắt mọi người.
Xe của Võ Vệ quân được chế tạo đặc thù, buồng xe cũng không phải bịt kín, không có trần xe, bốn phía trên buồng xe cũng có một vài lỗ hổng, thuận tiện để bọn hắn quan sát xem có địch nhân hay không.
Lý Hằng là người nói nhiều, lúc này lên xe, thấy Lý Hạo không ở đó nên hắn đã bắt đầu nói dông dài: "Chúng ta có 30 người, chen chung trên một chiếc xe, phía trước chỉ có 20 người. Còn nữa, trên thực tế đội ngũ của ta và lão Ngô chỉ có 9 người, Lưu đoàn phó là Đấu Thiên, đoàn trưởng cũng coi như ông ở trong đội... Chẳng lẽ chúng ta còn dám chỉ huy Lưu đoàn phó?"
Không ai để ý tới hắn.
Lý Hằng rất phiền muộn, lại nói: "Còn nữa, tối qua chúng ta mới quen người trong tiểu đội mình, còn chưa kịp quen người những tiểu đội khác, thế mà đoàn trưởng đã vội vã lôi chúng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đây cũng quá... Trước kia!"
Chưa từng gặp tình huống thế này.
Thôi cũng được, lần này hẳn chỉ là đi xung quanh một vòng, không ít người thật ra cũng xem như dạo chơi ngoại thành. Đoàn trưởng mới muốn đi xem tình thế, việc này Lý Hằng ở tại Tuần Kiểm Ti nhiều năm nên vẫn hiểu.
Nói những điều này đều chỉ vì thu hoạch được chút tán đồng, thu hoạch được chút cảm giác tồn tại.
Giờ phút này, Vương Siêu không để ý hắn. Hắn là chất tử của Vương Hằng Cương, trước khi đi Vương Hằng Cương đã nói với hắn một việc, Lý Hạo kia... Không phải người hiền lành. Mặc dù hắn trẻ tuổi, nhưng đồ đệ của Viên lão ma sẽ không đơn giản.
Cẩn thận chút, đến Võ Vệ quân thì cứ nghe lời là được.
Cho nên Vương Siêu không nhiều lời, mở miệng nói với người trong đội ngũ của mình: "Mặc hắc giáp vào!"
Nói rồi hắn bắt đầu chỉ đám người đó mặc hắc giáp, có người tò mò mặc lên, rất nhanh có người đã phát ra âm thanh: "Vương đội, vẫn rất nặng, hơi ảnh hưởng thân pháp. Hay là cứ cởi ra đi, đây là Bạch Nguyệt Thành mà..."
"Mặc vào!"
Vương Siêu rầu rĩ nói một câu, hắc giáp đương nhiên hơi nặng, chẳng qua cũng không tính quá nặng với võ sư, ảnh hưởng cũng không phải quá lớn. Mà áo giáp này cũng không cứng ngắc, ảnh hưởng không tính lớn với động tác.
Thích ứng một lúc thì vấn đề sẽ không lớn.
Hiển nhiên cường giả thời cổ văn minh cũng đã nghĩ qua những điều này, họ không có khả năng tùy tiện chế tạo áo giáp ảnh hưởng chiến lực.
Hồng Hạo thấy thế nên cũng dặn dò người trong đội ngũ bắt đầu mặc.
Buồng xe không tính quá lớn, không mặc áo giáp thì còn có thể chen một chút, mặc áo giáp vào thì 29 võ sư lập tức có vẻ hơi chật chội.
Nhìn những người trước mặt khác bắt đầu mặc, Lý Hằng nói dông dài thì nói nhưng cũng dặn dò người trong đội ngũ bắt đầu mặc.
Rất nhanh, toàn bộ buồng xe đều là chiến sĩ hắc giáp.
"Chư vị, hôm nay chúng ta đi đâu, mọi người biết không? Đoàn trưởng cũng không nói mục đích..."
Ngô Siêu mặc xong áo giáp, nhịn không được nói: "Ngươi móc đâu ra nhiều câu hỏi dữ vậy!"
"Lão Ngô, ngươi không hiếu kỳ hả?"
"Không hiếu kỳ."
"Cũng đúng, trước kia ngươi đã từng cộng sự chung với đoàn trưởng. Lão Ngô, ngươi nói chúng ta nghe xem người đoàn trưởng này... Khụ khụ, đáng tin cậy không?"
Ngô Siêu không để ý tới hắn.
Đáng tin cậy không?
Ngươi hỏi ta?
Ta nào biết được!
Lý Hạo làm việc rất đáng tin cậy nhưng lá gan cũng không nhỏ. Tối qua hắn và Lưu Long hàn huyên một hồi, mặc dù lão đại không có nói thẳng, thế nhưng cũng ám hiệu một chút, lần này phải cẩn thận hơn, tâm tư Lý Hạo không nhỏ.
...
Hai chiếc xe tải, một trước một sau, nhanh chóng cách rời trụ sở Võ Vệ quân.
Mà lúc này Lý Hạo đã đến phía trước.
Hắn không có ngồi xe, mà là một đường phi nhanh, tốc độ không hề chậm hơn xe.
Không bao lâu hắn đã tìm được Vương Minh đang ngáp trên xe đua.
Vương Minh đợi mãi đến khi Lý Hạo cận thân thì mới cảm ứng được Lý Hạo đến, gã nhanh chóng bị hù dọa: "Lý Hạo... Ngươi cũng quá sớm!"
Lý Hạo liếc mắt nhìn gã, không nói gì thêm mà nói thẳng: "Tối qua ta và ngươi đã nói qua, ngươi chắc mình muốn cùng đi với ta không?"
"Đương nhiên!"
Vương Minh hưng phấn nói: "Ngươi đừng nói, kể từ khi cùng ngươi lăn lộn mấy lần, về Tuần Dạ Nhân quá nhàm chán. Nghe nói ngươi muốn đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại thì mang thêm ta đi, ta cam đoan không thêm phiền."
"Võ Vệ quân không khai siêu năng, một phương diện là phối hợp không tiện, một phương diện cũng là vì ẩn nấp... Ngươi hiểu chưa?"
"Ừm!"
Vương Minh gật đầu, gã đương nhiên cũng hiểu rõ, tối qua Lý Hạo đã nói rõ mọi việc bên trong thông tin.
Lý Hạo thấy thế lại nói: "Đã ngươi muốn gia nhập, vậy ta không từ chối, nhiệm vụ của ngươi chỉ có một điều thôi, làm mồi nhử! Siêu năng dễ dàng bị phát hiện, ngươi có thực lực Nhật Diệu, không tính yếu. Ngươi có thể dẫn ra một vài siêu năng đánh chủ ý vào ngươi, đó là tốt nhất!"
"Ngươi không nên cùng hành động chung chỗ với chúng ta... Ngươi chỉ có một mình, xảy ra chuyện... Ta không chịu trách nhiệm! Nguy hiểm không nhỏ, một khi có cường giả cấp tốc xuất hiện, cấp tốc đánh chết ngươi... Ta tối thiểu sẽ bảo trì khoảng cách ngàn mét trở lên với ngươi, ít nhất dạng này thì ngươi có thể tránh đi, tránh thoát hay không... Vậy phải xem chính ngươi!"