Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 637 - Chương 637: Mãnh Hổ Rời Núi 2

Chương 637: Mãnh Hổ Rời Núi 2 Chương 637: Mãnh Hổ Rời Núi 2

Vương Minh muốn gia nhập, Lý Hạo không từ chối gã.

Vừa vặn, hắn bên này thiếu một mồi nhử.

Mặc dù ánh mắt hắn tốt nhưng cũng không thể tìm kiếm từng ly, Vương Minh có thể dẫn ra một nhóm siêu năng thì là tốt nhất.

Nhưng làm mồi nhử sẽ tuyệt đối tràn ngập nguy hiểm to lớn.

Vương Minh nhe răng trợn mắt cười: "Chỉ cần lấy được ích lợi đúng chỗ, vậy làm mồi nhử cũng không có vấn đề! Cuộc sống như vậy... Mới kích thích!"

Nói xong, gã cười ha hả nói: "Lần này chúng ta không giết mấy Tam Dương thì đúng là có lỗi với việc chúng ta dậy sớm mà, đúng không?"

Khẩu vị hiện tại của tên này cũng không nhỏ.

Lý Hạo liếc mắt nhìn gã, lá gan của lão Vương càng lúc càng lớn.

Lý Hạo khẽ gật đầu.

Vương Minh ho nhẹ một tiếng lại nói: "Đúng rồi, Lý... Sư huynh, ta còn có thể mang thêm một người không?"

"Ừm?"

"Chu Cần lần trước... Chính là người nuôi lão hổ đó."

Vương Minh giải thích: "Một mình ta chạy loạn khắp nơi, ngược lại để cho người ta hoài nghi. Một Nhật Diệu chạy khắp nơi, chẳng làm gì cả, siêu năng cũng không ngốc, vừa nhìn sẽ thấy khá giống mồi... Chu Cần đi cùng ta thì hai ta đi đua xe cũng được, tản bộ cũng được, cũng giống hoa hoa công tử đi ra ngoài tìm thú vui... Một người thật không quá giống."

"Hắn là Nguyệt Minh hả?"

"Đúng, Nguyệt Minh cấp Mãn Nguyệt, chỉ hơi yếu thôi..."

Lý Hạo bình tĩnh nói: "Đây là đi giết người, chính ngươi biết rõ! Nguy hiểm bao lớn, ngươi cũng hiểu. Không phải đi dạo chơi ngoại thành, nếu ngươi nhất định phải dẫn theo hắn thì cũng không phải không được, nhưng nếu chết rồi thì ta sẽ không quản!"

Một Siêu Năng Giả cấp Nguyệt Minh muốn đi ra ngoài tìm thú vui, Lý Hạo cũng không phải bảo mẫu, hắn không để ý việc Vương Minh tìm người khác nhưng nếu chết rồi thì hắn cũng sẽ không quản.

Chu Cần... Họ Chu, không biết có quan hệ gì với Chu thự phó của Hành Chính Tổng Thự hay không.

Chẳng qua Lý Hạo cũng không phải quá để ý.

Có quan hệ hay không thì hắn đều không để ý.

Vương Minh nhe răng cười nói: "Không sao, chết thì chết, tên này chỉ muốn tìm kích thích. Nếu chết thật thì cam đoan sẽ không ai nói gì. Sư huynh, không nói gạt ngươi, người bằng hữu ta quen này sắp chán đến mức phát bệnh rồi, nếu không có bệnh thì sao hắn có thể chạy đi bắt lão hổ chơi được? Có hắn ở đó, nếu không phải không tiện thì sẽ lại dẫn thêm hai người bạn gái, lái xe, đây mới là đường đường chính chính du sơn ngoạn thủy, lại dẫn mấy bảo tiêu... Vừa nhìn đã biết là công tử ca đại hộ nhân gia đi ra ngoài lang thang, cam đoan không ai hoài nghi!"

Đây là chính ý nghĩ của gã, gã cảm thấy dạng này mới có dáng vẻ mồi nhử.

Mồi nhử là hai nam, còn đều là siêu năng, có giống không?

Vương Minh thấy Lý Hạo không nói lời nào, lại nói: "Nếu sư huynh muốn tìm... Thì ta lập tức tìm người, cam đoan hoàn thành cực nhanh, không chậm trễ thời gian! Bạn gái thì không cần phải nói, họ cũng là bằng hữu của ta, đều là người thích tìm kích thích, chết không oán trách! Còn bảo tiêu thì có hay không thật ra cũng không quan trọng, dù sao chúng ta đều là siêu năng, người trẻ tuổi, gan lớn, không để bất luận kẻ nào trong mắt cũng bình thường."

Lý Hạo nhíu mày nhìn gã.

Nói thật, hắn không quá lý giải ý nghĩ của những người này, những nhị đại này hình như hơi khác. Họ không phải ăn chơi đàng điếm không dời nổi bước chân như trong tưởng tượng, mà từng người cũng không biết thầm nghĩ cái gì, họ đều muốn tìm chút kích thích.

Đổi thành hắn là những người này, Lý Hạo cảm thấy mình chắc chắn sẽ không có loại tâm tư muốn liều mạng tìm kích thích.

Vương Minh thấy Lý Hạo không nói chuyện, vội vàng nói: "Sư huynh cảm thấy không ổn thì coi như thôi, ta chỉ nghĩ ngụy trang càng thêm hoàn mỹ hơn thôi."

Lý Hạo suy tư một phen, mở miệng nói: "Không có hậu đại của đại nhân vật nào hả? Cái loại mà chết rồi sau đó lại đi gây chuyện ấy?"

"Không có!"

Vương Minh lập tức nói: "Cho dù có thì cũng sẽ không gây chuyện, điểm này sư huynh yên tâm, ta còn có thể lừa người một nhà sao?"

Lý Hạo nhướng mày, quét mắt nhìn gã một cái, thật lâu sau mới nói: "Lão Vương, chính ngươi nhìn xem rồi xử lý đi, tiếp theo ta sẽ không quản ngươi. Ngươi đi đường ngươi, ta đi mặc ta, chúng ta cũng không cần liên hệ gì cả, ngươi chỉ cần dẫn ra nhiều Siêu Năng Giả lòng mang ý đồ xấu là được… mấy chuyện khác ta mặc kệ!"

Vương Minh lập tức gật đầu, lại nói: "Mục tiêu là..."

"Ngươi đi dọc theo đại lộ trước, đi về hướng Hoành Đoạn hạp cốc! Chờ khi đến bên Hoành Đoạn hạp cốc thì ta sẽ liên lạc lại với ngươi, lần này chúng ta sẽ vượt qua Hoành Đoạn hạp cốc, hoặc là dứt khoát ở trong Hoành Đoạn hạp cốc càn quét... Bên kia khẳng định có siêu năng ẩn núp!"

"Hiểu rồi!"

Vương Minh vội gật đầu, hơi kích động, đây là muốn làm một vụ lớn!

Từ khi về tới Bạch Nguyệt Thành, thật sự gã cảm thấy rất nhàm chán, không có quá nhiều nhiệm vụ, không có chiến đấu kích thích, rõ ràng chỉ cách Nhật Diệu trung kỳ một bước nhưng lại một mực không thể bước vào.

Làm một vài nhiệm vụ nhỏ của Tuần Dạ Nhân, hiện tại gã sắp không lên nổi tinh thần rồi.

Dù mấy ngày nay Tuần Dạ Nhân đang đối phó ba tổ chức lớn nhưng cũng là sấm to mưa nhỏ. Hách Liên Xuyên dẫn người giết một vài người Hồng Nguyệt, người mạnh nhất cũng chẳng qua Nhật Diệu, rất nhanh đã bị xử lý.

Một đám người xuất động giết mấy Siêu Năng Giả Hồng Nguyệt, lợi ích phân đến tay... Còn chưa đủ nhét kẽ răng!

Lý Hạo không nói tiếp nữa mà xoay người rời đi.

Tin tức của Vương Minh rất linh thông, đương nhiên cũng do Lý Hạo không giữ bí mật gì với gã. Tên này nhất định phải mạo hiểm... Vậy cứ để mặc gã thôi.

Thái độ của Lý Hạo đối với mấy võ sư, siêu năng đều là thế này.

Đều không phải là hài tử, chính mình tự phụ trách bản thân.

Vương Minh nói cũng đúng, bởi như vậy càng giống nhị thế tổ du sơn ngoạn thủy... Trên thực tế không phải giống, bọn hắn vốn là thế.

...

Không bao lâu, Lý Hạo đuổi kịp hai chiếc xe của Võ Vệ quân.

Hắn không có chạy tiếp mà cấp tốc nhảy lên chiếc xe thứ hai, dọa kinh hãi bọn Lý Hằng, suýt chút coi là địch nhân tập kích. Cũng may rất mau bọn hắn đã nhìn rõ ràng dáng vẻ Lý Hạo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment