Lông tơ Lý Hạo dựng thẳng hết lên, hắn không nhìn tiếp tục nữa, quay người tay chân rất nhẹ nhàng, động tác nhỏ đến mức chính bản thân hắn cũng không cảm giác được, cứ như vậy xê dịch từng chút một, gần như là xê dịch đi tới tới chỗ khác.
Tiếp theo lướt đi xuống phía dưới núi, ngay cả tiếng gió cũng không dám nhấc lên.
Con mắt vẫn đỏ rực, mang theo một chút nước mắt, giống như một đứa trẻ bị đánh đến khóc, vô cùng tủi thân ủy khuất.
Một đường lướt đi xuống chân núi.
Lý Hạo đầu cũng không ở lại, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
Hắn cam đoan, nơi này lần sau cho dù có gọi hắn là cha, hắn cũng sẽ không đến đây nữa.
Khoảnh khắc vừa mới đưa đầu ra hắn liền bị chọc mù mắt, cái này giống như ngày đó tiến vào Hành Chính Tổng Thự, ngày đó hắn thấy được những người Triệu thự trưởng, Hoàng Vũ nguyên soái, Khổng Khiết, Hầu Tiêu Trần đem con mắt hắn chọc cho mù.
Hôm nay, hắn lại thấy được cảnh tượng như vậy.
Trong nháy mắt hắn thấy được một con rắn, một con vượn, một con đại điểu màu vàng, một con mãnh hổ...
Bốn con sinh vật, bốn loại ánh sáng.
Con mắt mù rồi!
Ông trời ơi..!
Nơi quái quỷ gì vậy?
Nhìn chướng mắt trình độ chắc đều cùng ngang với bọn Hầu Tiêu Trần, giờ phút này Lý Hạo nghĩ là mình xuyên việt rồi, về tới thời gian trước đó, về tới Hành Chính Tổng Thự, hắn giống như thấy được bốn người lão âm hàng kia.
Mà nơi này, vừa vặn cũng là bốn người.
Giờ phút này, hắn thậm chí còn đang nghĩ có phải bốn người kia biến thân đại yêu hay không, trốn ở nơi này, nếu không vì sao ánh sáng lại tương tự như vậy?
Cũng là bốn người!
Đây là nơi nào?
Mồ hôi Lý Hạo lạnh thẩm thấu, cũng không quay đầu lại lướt đi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này, nơi này cách bọn họ dừng lại địa phương quá gần, không đến 3000 mét.
Nếu không hắn cũng sẽ không tìm kiếm nơi gần đây.
Đến nhanh rời đi!
Thầm nghĩ như vậy Lý Hạo cũng cảm thấy vừa sợ hãi, vừa tò mò, bốn con đại yêu này ở cái chỗ chết tiệt này đợi làm gì?
Cùng uống nước sao?
Trong sơn cốc hoàn toàn chính xác có cái hồ, hình như còn có một đóa hoa...
Hoa?
Lý Hạo khẽ giật mình, bốn con đại yêu kia là ở nơi này chờ đóa hoa kia sao?
Đoạt hoa ăn?
Được rồi, mặc kệ.
Mặc dù hắn không sợ chết nhưng cũng không muốn chịu chết, một Hầu Tiêu Trần, Lý Hạo đã chết, đây còn là bốn Hầu Tiêu Trần... Quên đi thôi, hắn sợ bản thân chết sẽ rất rất thảm!
...
Ngay nháy mắt Lý Hạo chạy trốn kia.
Dưới sơn cốc.
Bốn con đại yêu cũng gần như là đồng thời ngẩng đầu lên xem.
Nhưng mà... Cũng chỉ nhìn xem.
Cự viên nhìn Kim Điêu, Kim Điêu nhìn về phía đại xà, đại xà nhìn về phía mãnh hổ...
Có người!
Ánh mắt bốn con đại yêu đều không khác nhau, các ngươi đi xem một chút!
Có người đến, mau đi xem một chút.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đang nhìn lẫn nhau... Đi đi!
Kết quả bốn con đại yêu đều không nhúc nhích.
Không đi.
Người nào đi người đó ngốc.
Người đến không sợ, sợ là sợ ta đi rồi, đợi chút nữa Kim Liên xuất hiện thì sẽ không có.
Đó mới là tổn thất lớn nhất..
Nếu người ta thật sự xuống thì đương nhiên là muốn làm chết đối phương, nhưng người ta lại không xuống đây, rõ ràng thực lực chẳng ra sao cả, mặc dù hoàn toàn không có hơi thở nhưng động tĩnh vẫn có, đây không phải người quá mạnh.
Đã như vậy... Tại sao phải sợ hắn đến cướp đồ?
Cho nên khi Lý Hạo nghĩ mình may mắn không có bị phát hiện thì lại không biết chính là bởi vì thấy được bốn con đại yêu, nếu như thấy được một con... Chắc là cái mạng nhỏ này liền vứt ở chỗ này rồi.
Bốn con đại yêu không con nào chịu rời đi.
Đều đang đợi Kim Liên(*) nở rộ.
(*) Kim Liên: Hoa sen vàng.
Trong hồ nhỏ cánh sen Thanh Liên kia cũng dần dần biến thành màu vàng, cẩn thận đếm thì thấy có tám cánh cánh sen, hạt sen bên trong màu vàng, còn hơi có một chút màu xanh, nhưng mà màu vàng vẫn đang lan tràn, cũng sắp nở rồi.
Bốn con đại yêu vẫn lười biếng chờ đợi như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Có người đến Thương Sơn bọn chúng biết.
Một vài tiểu yêu đang quấy rối bọn hắn, quấy nhiễu tốc độ của bọn hắn, không phải e ngại, chỉ là không hy vọng những người kia tới quá nhanh, quấy nhiễu Thiên Kim Liên nở hoa.
Không nghĩ tới vẫn là có người tới trước.
Võ sư?
Chắc là vậy.
Vài con đại yêu đều đang yên lặng nghĩ, giờ phút này có đại yêu nghĩ lại một màn rất lâu trước đây.
Lão hổ nằm sấp nghĩ đến nhiều năm trước bị một tên đặt ở trên mặt đất cuồng đánh một màn... Những ngày kia là khoảng thời gian nhục nhã nhất trong cuộc đời của nó, có tên hỗn đản vì cảm ngộ cái gọi là Ngũ Cầm đại thế của hắn mà nhất định phải bắn nó gào thét, phát cuồng, thậm chí là phát tình...
Không nghe lời thì bị đánh!
Khi đó, nó vẫn chỉ là một hổ cái nhỏ non nớt... Ừ, dựa theo thời gian dã thú nó đã thành mãnh hổ, thế nhưng dựa theo cách nhìn hiện tại, khi đó tự nhiên là lúc còn non nớt.
Võ Đạo à... Đã rất lâu rồi không gặp lại bọn này võ sư.
Nghe nói ở ngoài núi long trời lở đất.
Những tên võ sư hoành hành năm đó bây giờ đều đã chết hoặc là yên lặng, về phần siêu năng thì ngược lại gặp được một vài tên... Ừ, quá yếu đuối, một vuốt đã vồ chết chúng.
Có đôi khi cũng sẽ nhớ tới người kia, không biết là có phải đã sớm chết rồi hay không.
Một người kiêu ngạo như vậy, ngày đó hoàn thành Ngũ Cầm Thế, lời nói hùng hồn, sau khi rời khỏi đây quét ngang thiên hạ, thống nhất võ lâm, bước vào Đấu Thiên, khai sáng con đường Võ Đạo phía trên Đấu Thiên...
Bây giờ cũng đã chết rồi sao?
Lão hổ nghĩ đến thì Kim Điêu cũng lâm vào hồi ức.
Người vừa mới đi chắc là võ sư.
Võ sư vương triều Thiên Tinh.
Hơi thở không có, không phải siêu năng, nghĩ lại lúc trước bị một tên ác nhân ném từ đỉnh núi xuống để nó đi săn, để nó bay lượn, không bay liền đánh, bay chạy trốn cũng đánh, bay quá cao, muốn chạy, vẫn là bị đánh, là tổng hợp các loại đánh, ác nhân kia năm đó quá mạnh, ném một viên cục đá đều có thể bay vài trăm mét trên bầu trời... Chạy cũng chạy không được, bây giờ nghĩ lại thật ra cũng chỉ có như vậy.
Một bên khác, ngược lại cự viên thì không nghĩ quá nhiều, chỉ nhớ đến trước kia có một người đần độn, thích học nó, còn cùng nó cùng ăn, cùng ở, nó làm gì thì hắn làm theo.
Nó ăn cái gì thì hắn ăn cái đó.
Rất lâu rồi không có gặp lại người kia, chắc là chết rồi.
Khóe mắt liếc qua lão hổ cùng Kim Điêu cách đó không xa... Hai tên này năm đó hình như bị hắn đánh qua, chắc là vậy, không nhớ rõ có phải hai tên này hay không, thời điểm đó ký ức còn rất mơ hồ, còn lâu mới có được rõ ràng như bây giờ.
Có phải hai tên này hay không cũng không được nói, mấy lần trước thăm dò hỏi hỏi hai tên này đều phủ nhận, có lẽ là đồng tộc?
Ai biết được.
Bốn phía yêu cầm chỉ có duy nhất cự xà kia không có nhiều ý nghĩ như vậy.
Về phần người vừa mới thoát đi nó cũng không thèm quan tâm.
Lúc này cự xà chỉ nhìn chằm chằm Kim Liên.
Tính toán lần này nó được phân bao nhiêu?
Sau lần này còn phải đợi năm năm mới được, nơi này thế mà có đến bốn tên, chắc lần này sẽ không tranh đoạt, hoặc là chia đều hoặc là dùng những phương thức khác, đến bây giờ cũng không có thương lượng kích cỡ rõ ràng.
Bốn con đại yêu trong nháy mắt đã quên đi người vừa mới nãy.
Chạy cũng được, nhìn trộm cũng được, chỉ cần không đến quấy nhiễu đến bọn chúng chia của vậy thì mặc kệ hắn.