Mặc dù chỉ là bảng danh sách dành cho người dưới 30 tuổi, thế nhưng phải biết giới hạn tuổi tác như vậy đã bao gồm rất nhiều cường giả, dù sao siêu năng cũng chỉ mới xuất hiện 20 năm.
Nữ hài vẫn thấy kích động và hưng phấn.
Bên cạnh, Bạch phu nhân chỉ cười cười chứ không nói chuyện.
Thần Sư bảng. . . Không khác biệt mấy so với Anh Hùng Phổ năm xưa. Kỳ thật đều không phải là danh sách chính thức do quan phương đưa xuống, chỉ là bảng xếp hạng do một số người tạo ra.
Xét đến cùng thì danh khí của Thần Sư bảng hoàn toàn không thể so với Anh Hùng Phổ, tối thiểu thì Tam Thập Lục Hùng Ngân Nguyệt khi ấy đã được toàn bộ võ lâm thừa nhận.
Mà Thần Sư bảng thì chỉ chủ yếu lưu hành ở Trung Bộ, trước mắt các đại hành tỉnh tứ phương đều chưa thừa nhận. Ngẫm mà xem, hầu hết bọn họ đều chưa từng tác chiến tại khu vực Trung Bộ, sao phải thừa nhận người trẻ tuổi ở khu vực này mạnh hơn mình?
Cho nên nếu nói là Thần Sư bảng Trung Bộ thì nghe sẽ hợp lý hơn.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vị Từ Phong bên kia là Thiên Quyến Thần Sư Băng hệ, Húc Quang trung kỳ, thực lực cường hãn như vậy mà chỉ xếp hạng 97, có thể thấy được bảng danh sách này vẫn có phần uy tín.
Bạch phu nhân còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phía trên có một tiếng ầm vang đánh gãy suy nghĩ của mọi người.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn sang.
Nơi xa, Ngọc La Sát vỗ xuống một chưởng, lôi đình chi lực bộc phát, trực tiếp nổ cho đám người Lam Nguyệt phải không ngừng lui tránh.
Đây là cường giả hệ Lôi.
Thế nhưng lôi đình chi lực hiện tại của Ngọc La Sát hình như có chút đặc thù, có vẻ hơi tím thẫm, khoảnh khắc bùng nổ liền phát ra uy lực cực mạnh.
Một tiếng lôi minh ấy đã làm cho lực chú ý của tất cả mọi người lần nữa tập trung đến bên kia.
. . .
Trên hẻm núi.
Sắc mặt Ngọc tổng quản vẫn lạnh nhạt như trước đây.
Một chưởng vỗ ra xong thì không tiếp tục xuất thủ nữa, chỉ hờ hững nói: "Lam Nguyệt, Hồng Nguyệt còn ẩn giấu bao nhiêu người thì đều ra hết đi. Hội Trưởng Lão sẽ không cử mình Hải Khiếu đến, đó là nơi vốn dĩ của ba tỉnh phía bắc . . Nếu muốn đối phó với bộ trưởng, chỉ một mình ngươi mà cũng xứng sao?"
Ngươi xứng sao?
Lời này triệt để chọc giận Lam Nguyệt.
Ngọc La Sát nhàn nhạt nhìn khắp tứ phương, chậm rãi nói: "Là Thanh Nguyệt tới à? Hay là Lục Nguyệt? Nếu đã tới thì sao không đi ra gặp mặt? Lam Nguyệt và Tử Nguyệt cũng chỉ là đời thứ hai, thứ ba. . . Đối phó với người trẻ tuổi thì được, nhưng ta đã không còn trẻ nữa."
Ngay một khắc này, nơi xa chợt có tiếng cười xen lẫn một chút u oán truyền đến, "Tử Nguyệt muội muội, chúng ta cũng còn trẻ mà, nào đâu đã già?"
Tử Nguyệt nơi xa khẽ giật mình, thế nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, đây không phải đang nói mình.
Mà là nói với Ngọc La Sát!
Vị này chính là Tử Nguyệt đời thứ nhất!
Ngọc La Sát mỉm cười, "Tử Nguyệt đích thật vẫn còn trẻ, còn ta thì đã già. Ta còn nghĩ người tới sẽ là Thanh Nguyệt, không nghĩ đến lại là Lục Nguyệt ngươi. . ."
Sau một khắc, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt đám Lam Nguyệt.
Người vừa đến có vóc dáng đầy đặn, mặc một bộ váy dài màu xanh lá, mái tóc dài màu xanh lục theo gió phiêu diêu, dáng vẻ tươi cười đặc biệt động lòng người.
Không nghĩ tới Kim Thương lại khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Là ngươi. . . Lục Khổng Tước!"
"Lục Khổng Tước, ngươi cũng xứng làm Lục Nguyệt sao? Ta vẫn luôn hoài nghi rốt cuộc Ánh Hồng Nguyệt quyết định việc sắp xếp tên như thế nào. Tại sao Ngọc La Sát lại là Tử Nguyệt? Thật ra từ lúc biết Hắc Quả Phụ là Chanh Nguyệt thì ta đã cảm thấy Ánh Hồng Nguyệt đúng là kẻ không biết xấu hổ, có một chân với gã thì sẽ được xếp hạng lên trước, hiện tại ta xem như đã hiểu, thật đúng là như vậy, Lục Khổng Tước ngươi ngay cả con rể của Bạch phu nhân cũng không bằng, như vậy mà cũng xứng xếp hạng ở trên Ngọc La Sát?"
Kim Thương vốn là kẻ kiệm lời, vậy mà giờ phút này lại nhịn không được, bất mãn mà nói rất nhiều.
Lời này vừa ra, không chỉ Lục Nguyệt biến sắc mà nơi xa, Bạch phu nhân cũng câm nín.
Ngươi nhắc tới ta làm gì?
Có điều việc Lục Nguyệt là Lục Khổng Tước. . . Nàng thật đúng là không rõ ràng.
Kim Thương quả nhiên biết không ít chuyện.
Lục Khổng Tước có chút tiếng tăm, nhưng đúng như Kim Thương từng nói, năm đó còn không bằng con rể của nàng.
Lục Nguyệt lạnh lùng nhìn Kim Thương, dáng vẻ tươi cười không còn, có chút băng lãnh: "Kim Thương, thời đại đã thay đổi rồi!"
Khí huyết của Kim Thương trùng thiên, ông quát lớn: "Có thay đổi thì cũng không tới lượt tên Khổng Tước lẳng lơ như ngươi đến giáo huấn lão phu! Ánh Hồng Nguyệt mà đích thân đến thì lão phu cũng sẽ thẳng mặt mắng gã không biết xấu hổ. Thứ phế phẩm gì mà đã ngủ qua với ngàn người cũng có thể xếp hạng ở trên Ngọc La Sát? Gã(Ánh Hồng Nguyệt) quên gã cùng từng là một trong Tam Thập Lục Hùng sao? Gã lấy đâu ra tư cách nhục nhã Ngọc La Sát?"
". . ."
Lúc này, đến Ngọc La Sát cũng cảm thấy bất lực, lão đầu nhà ngươi. . . Đủ rồi đấy!
Kỳ thật nàng không quá để ý chuyện này, ngược lại lão đầu họ Kim vẫn luôn rất để ý.
May mà trước đó lười nói nhiều với Kim Thương, bằng không đã rước thêm rắc rối.
Kim Thương tức giận không vì cái gì khác, chủ yếu là vì Ánh Hồng Nguyệt lại xếp Ngọc La Sát - một trong Tam Thập Lục Hùng ở vị trí cuối cùng trong Thất Nguyệt. Quan trọng hơn là năm đó Lục Khổng Tước có danh khí không lớn lại xếp trước nàng ta.
Hắc Quả Phụ thì thôi tạm bỏ qua, nói thế nào thì bà ta cũng là một trong Tam Thập Lục Hùng.
Nhưng Lục Khổng Tước thì Kim Thương thật sự không hài lòng, đây chính là làm bẩn tên tuổi toàn bộ Tam Thập Lục Hùng bọn họ.
Ông nổi giận đùng đùng: "Ánh Hồng Nguyệt ngủ với nữ nhân nhiều đến nỗi bị nước vào đầu à, mẹ nó, sớm muộn ta cũng sẽ giải quyết hết đống nước trong đầu gã."
Đến lúc này, dường như ông đã đoán được lý do vì sao Ngọc La Sát lựa chọn phản bội.
Quá khi dễ người!
Mà Ngọc tổng quản nãy giờ vẫn không nói gì, nàng biết rõ tính cách lão đầu kia cứng nhắc như thế nào, hiện giờ đối mặt với địch nhân như thế, Kim Thương còn chưa tức chết đã là tốt lắm rồi.
Đối diện, khí tức của Lục Nguyệt bộc phát, một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ đột ngột ập tới.
Húc Quang hậu kỳ!
Lực lượng cường hãn như thế thậm chí khiến thân thể Kim Thương thoáng lắc lư, có điều sắc mặt lão đầu này hoàn toàn bất biến, vẫn lạnh lùng liếc nhìn Lục Nguyệt.
Húc Quang hậu kỳ, vậy thì thế nào?
Rất bình thường!
Lam Nguyệt đã là Húc Quang trung kỳ, ở giữa còn có Thanh Nguyệt, cho nên Khổng Tước trở thành hậu kỳ cũng chẳng có gì kỳ quái. Lưng tựa Hồng Nguyệt mà thôi, cũng có phải bản lĩnh thật sự đâu!
Từ lúc nào đến phiên ả ta ép trên đầu Ngọc La Sát?
Lục Nguyệt lạnh lùng nhìn Kim Thương, khí tức càng ngày càng cường thịnh, nhưng đúng vào thời khắc này, một cỗ đao ý bất chợt bộc phát, oanh!
Tiếng vang đao minh chấn động thiên địa!
Sau một khắc, một vòng đao quang phá không lao đến. Sau lưng Kim Thương, Vương Khánh lộ rõ vẻ vui mừng.