Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699: Cuồng Đao

Chương 699: Cuồng Đao Chương 699: Cuồng Đao

Chỉ chốc lát sau, một vị nam tử cao lớn mặc quân phục màu xanh đen hạ xuống đất, nét mặt không chút biểu tình, nhìn về phía Lục Nguyệt, lạnh nhạt nói: "Khổng Tước, làm sao, ỷ vào bản thân trở thành Siêu Năng Giả mà không đặt bọn ta vào mắt rồi?"

Y tiến tới một bước, đao ý thông thiên!

"Nên nhớ, ba người đứng trước mặt ngươi hôm nay đều là sự tồn tại mà năm xưa ngươi phải ngưỡng vọng. Thế nào, nghĩ rằng có chút vốn liếng thì có thể tự đề cao bản thân rồi à? Thà để Hắc Quả Phụ đến còn có chút mặt mũi, ngươi thì tính là cái gì?"

Sắc mặt Lục Nguyệt khó coi tới nỗi không gì sánh được!

Ả đường đường là Húc Quang hậu kỳ, là một trong Thất Nguyệt của Hồng Nguyệt, dù là ở Trung Bộ thì cũng là sự tồn tại đỉnh cấp, cường giả chư phương ai dám không cho ả ba phần mặt mũi?

Thế nhưng ở đây ả lại bị người ta liên tiếp khinh nhục!

Chính ả cũng từng là võ sư, biết rõ năm xưa những người này có bao nhiêu cuồng, chỉ là không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua mà bọn hắn vẫn kiêu ngạo như thế.

"Cuồng Đao!"

Ngữ khí Lục Nguyệt lạnh lẽo: "Đừng mãi sống trong quá khứ. Hai mươi năm, lĩnh vực siêu năng đã quật khởi hai mươi năm, võ đạo đã xuống dốc rồi, ngươi nên nhận rõ hiện thực đi!"

Kim Thương bất chợt thở dài, "Người khác nói như vậy thì cũng thôi đi, nhưng ngươi vốn là phế vật, năm xưa cũng từng là võ sư Ngân Nguyệt, không nghĩ tới. . . Thế mà ngươi cũng nói ra được lời này, quả nhiên phế vật chính là phế vật!"

Siêu Năng Giả nói như vậy, bọn họ có thể coi như không nghe thấy, nhưng nếu là lời phát ra từ miệng một võ sư Ngân Nguyệt, hơn nữa còn mang theo ý trào phúng cùng chút khoe khoang thì… Kim Thương ông khinh thường kết giao bằng hữu!

Những người khác mà có nói thì cũng là có ý thổn thức, tiếc nuối, không cam lòng…

Nhưng Lục Nguyệt thì không, rõ ràng là ả ta đang cười trên nỗi đau của người khác!

Khó trách cường giả trong giới đều khinh thường nữ nhân này, ngược lại răng lợi của Ánh Hồng Nguyệt không tệ, cái gì cũng muốn ‘ăn’.

Lục Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý, cũng không nguyện ý nhắc lại chuyện xưa cũ, "Chém giết vô vị như thế, ta cảm thấy không cần thiết tiếp tục nữa! Di tích đã sắp mở ra rồi, chẳng lẽ đám chó săn các ngươi muốn độc chiếm chỗ tốt?"

Bọn họ mắng ả, ả cũng muốn mắng ngược lại!

Coi như ta không biết xấu hổ thì các ngươi cũng chẳng tốt lành gì!

Không phải cũng làm chó săn cho triều đình sao?

Đừng ai cười chê ai thì hơn!

Quả nhiên, lời này vừa nói ra thì dù là Kim Thương cũng không thể phản bác.

Năm đó quả thật bọn họ từng khinh thường Võ Vệ quân, bây giờ lại trở thành thành viên của chính đội quân đó, thậm chí Kim Thương còn là lãnh tụ. Hiện tại bị Lục Nguyệt lấy ra để đả kích, ông cũng khó mà nói được gì.

Bất quá cũng may là Lục Khổng Tước mắng, ông cảm thấy còn có thể tiếp nhận, nếu là một trong số Tam Thập Lục Hùng mắng thì áng chừng ông sẽ khó mà chịu nổi. Quá mất mặt!

Mặc dù bây giờ thực lực của ông chưa hẳn đã vượt qua Lục Nguyệt, thế nhưng ông không quá để ý.

Chỉ cần có phương hướng thì võ sư nhất đạo hoàn toàn có thể tiếp tục tiến lên, sớm muộn gì cũng đuổi kịp sự cường đại của lĩnh vực siêu năng, sợ cái gì.

Mà Ngọc tổng quản cũng không quá mức để ý chuyện đó.

Chờ bọn hắn đều nói xong, lúc này nàng mới bình tĩnh lên tiếng: "Lục Nguyệt, như đã nói trước đó, đầu tiên hãy đưa Hải Khiếu về đây, bằng không bọn ta sẽ tiếp tục vây quét. Dù ngươi đã đến thì cũng không thay đổi được gì. Mấy ngày nay bộ trưởng không muốn ra khỏi thành mà thôi, nếu không ngươi cảm thấy ngươi nắm chắc phần thắng sao?"

"Còn có cả Bán Sơn hình như cũng đã tới bên kia."

Ngọc La Sát nhìn về phía cường giả mặc áo choàng đứng sau lưng Lục Nguyệt, "Ngươi là vị trưởng lão nào của Phi Thiên?"

Người đội mũ trùm đầu cất tiếng, thanh âm khàn khàn mang theo một chút quỷ dị, "Tên họ sớm đã quên mất, vốn cũng không có gì quan trọng, có điều vẫn có danh hiệu, cũng không biết Ngọc tổng quản đã nghe qua hay chưa, ta là Xích Minh!"

Xích Minh?

Nghe thế, Ngọc La Sát suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Hình như đã từng nghe qua! Đúng rồi, bảy năm trước, nghe nói ở Trung Bộ có một vị võ sư Đấu Thiên đỉnh phong bị người ám sát, kẻ ra tay là một cường giả của Phi Thiên. Nếu ta không lầm thì chính là Xích Minh ngươi?"

"Ngọc La Sát quả nhiên mắt sáng như đuốc!"

Trưởng lão kia cười gằn: "Chỉ là chút danh tiếng nhỏ mà thôi, không nghĩ tới lại có thể khiến Ngọc tổng quản ghi nhớ, đúng là vinh hạnh!"

Bảy năm trước, ám sát võ sư Đấu Thiên đỉnh phong.

Bảy năm sau, tấn cấp cảnh giới Húc Quang.

Thời đại siêu năng, cường giả hằng cường, tiến bộ đều rất nhanh, có thể trở thành trưởng lão của Phi Thiên thì tất nhiên phải có nhiều ít chiến tích kinh người. Ám sát cũng được mà minh sát cũng tốt, đều chứng tỏ đối phương rất cường hãn.

Nhất thời Ngọc tổng quản cũng không còn gì để nói, trước mắt có bốn vị cường giả Húc Quang đang ở đây, có lẽ còn có cả kẻ đang ẩn mình trong tối. Tuy mọi người đều xem thường Lục Khổng Tước, nhưng không thể phủ nhận ả ta là Húc Quang hậu kỳ hàng thật giá thật.

Nàng cũng không định tiếp tục dấy lên chém giết với những người này, thật sự gây chiến thì cũng chưa chắc đã chiếm được tiện nghi gì.

Bình Đẳng Vương rất mạnh, tên Xích Minh kia cũng không yếu, chỉ là náo nhiệt trước đó bọn họ không có chỗ xen vào, ngược lại để Lục Nguyệt mất mặt mà thôi.

Tam đại tổ chức tuy có hợp tác, nhưng hiển nhiên cũng có cạnh tranh.

Nghĩ tới đây, nàng bèn nói: "Triệu hồi đám người Bán Sơn để bàn lại vấn đề về di tích. Bộ trưởng có lệnh, ngài ấy muốn nhìn thấy Lý Hạo bình an có mặt ở đây. Bằng không các ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện tiến vào di tích Chiến Thiên thành!"

Mấy vị Húc Quang đều nhíu mày.

Lục Nguyệt cất tiếng: "Tử Nguyệt. . ."

Ngọc La Sát lạnh nhạt liếc nhìn nàng.

Lục Nguyệt cười cười, "Được rồi, ngươi đã không niệm tình cảm năm đó thì thôi, vậy ta sẽ gọi ngươi là Ngọc La Sát! Ngọc La Sát, vấn đề về di tích Chiến Thiên thành, chỉ e lời của một mình Hầu Tiêu Trần thì không thể tính. Ngươi nhìn thử xem, hiện tại có bao nhiêu cường giả tới đây? Trừ bọn ta thì còn có người của cửu ti, cường giả thế hệ trẻ trên Thần Sư bảng, bá chủ các tỉnh, vương hầu tướng lĩnh… Hầu Tiêu Trần muốn đắc tội hết thảy người trong thiên hạ sao?"

"Hay là nói, Hầu Tiêu Trần đã tự xem mình là Ngân Nguyệt Vương rồi? Từ khi nào mà Ngân Nguyệt đã trở thành Ngân Nguyệt của một mình hắn?"

Lời này… lòng dạ đáng chém!

Có điều Ngọc tổng quản vẫn hết sức bình tĩnh, "Ngân Nguyệt Vương thì thế nào? Ngài ấy chính là Ngân Nguyệt chi vương! Cửu ti thì làm sao? Hoàng thất lại làm sao? Tại Ngân Nguyệt đều muốn co vòi lại! Nếu ngươi không phục thì cứ việc thử xem!"

". . ."

Bốn phía an tĩnh dọa người.

Đây chính là người bên cạnh Hầu Tiêu Trần, vậy mà bây giờ nàng ta lại dám thẳng thắn nói ra những lời như vậy.

Nhất thời không ai dám tin!

Rốt cuộc Hầu Tiêu Trần đang nghĩ cái gì?

Hoặc là nói, chẳng lẽ là do Ngọc La Sát cố ý hố Hầu Tiêu Trần?

Lục Nguyệt cũng thấy kinh ngạc, có phải người đối diện phát điên rồi không?

Bình Luận (0)
Comment