Lý Hạo bật cười: "Nhân Vương?"
"Đúng."
"Có phải là suy nghĩ nhiều hay không?"
Lý Hạo cười nói: "Ta biết văn minh cổ đại có Nhân Vương, vô cùng đáng sợ không gì sánh được, hiện tại có thể sinh ra loại tồn tại này sao?"
"Nay chưa chắc không bằng xưa, từng bước một đến, Lý Hạo, không nên cảm thấy mình đã thấy nhiều cổ nhân cường đại thì đã cảm thấy người hiện đại nhỏ yếu, không cần suy nghĩ như thế, tất cả đều không biết trước được!"
Hồng Nhất Đường nói lần nữa: "Nếu nghĩ như vậy, vậy thì không luyện võ, không siêu việt, không tìm đạo mà ngươi đã chắc chắn cổ nhân mạnh mẽ hơn ngươi thì ngươi không có cách nào có thể siêu việt đyợc, văn minh cổ đại đều đã hủy diệt thì ngươi còn tu luyện nội lực làm cái gì? Người đều sẽ chết, hiện tại chết cũng là chết, sau này chết cũng là chết, ngươi còn tìm đạo làm gì? Lão sư ngươi có bệnh còn nhất định phải tìm Uẩn Thần Võ Đạo làm gì?"
"Cổ nhân mạnh đúng là không có cách nào phủ nhận, so với bây giờ chúng ta chỉ là tập tễnh học theo, nhưng ngươi phải biết, không nói những cái khác, chỉ riêng siêu năng phát triển 20 năm, hiện tại có lẽ đã xuất hiện thực lực phía trên Húc Quang, 20 năm không cách nào siêu việt bằng cổ nhân, vậy 30 năm, năm 40... Thậm chí 100 năm, 200 năm thì sao?"
"Mục tiêu người thời nay nếu như không làm cổ nhân siêu việt... Vậy giá trị tồn tại sẽ không lớn!"
Lý Hạo lập tức dừng bước, nhìn về phía Hồng Nhất Đường.
Hồng Nhất Đường lại là không có dừng bước: "Lão sư ngươi không ở đây, nếu không... Sẽ cho ngươi một bàn tay! Ngươi tin hay không ở trong lòng của Viên Thạc thì hắn so cổ nhân còn lợi hại hơn, sớm muộn gì cũng sẽ là siêu việt, nếu không thì hắn thay đổi cải tiến Ngũ Cầm Thuật làm gì? Ngươi cho rằng hắn đào được Ngũ Cầm Thuật không hoàn chỉnh sao? Không, nhất định là hoàn chỉnh, chỉ là hắn cảm thấy mình có thể sáng tạo ra thứ càng cường đại hơn! Tham khảo cổ nhân, thủ kỳ tinh hoa, trước bắt chước đến ngang bằng, cuối cùng siêu việt... Đây chính là con đường người thời nay!"
Lý Hạo nghiêm túc gật đầu.
Đúng vậy, trong lòng hắn thì thời nay không bằng cổ đại, hắn thấy được tồn tại càng mạnh hơn, thấy được tiên tổ của một kiếm kia, thấy được Đế Tôn viết chữ chiến thiên, thấy được có thể là Nhân Vương tồn tại, chém giết vô song...
Cho nên hắn vẫn cảm thấy người thời nay nhỏ yếu, thế nhưng mà... Con cháu đời sau thì thật sự không có cách nào siêu việt được sao?
Hắn nghĩ tới lão sư.
Hồng Nhất Đường nói, lão sư mà ở đây sẽ cho chính mình một bàn tay... Sẽ sao?
Có lẽ đi!
Hắn nghĩ tới lão sư ngày đó thấy được một màn kiếm khí kia, quán xuyên bàn tay, phản ứng lão sư bây giờ có chút không nhớ quá kỹ nhưng là mơ hồ cũng có thể nhớ lại được một chút, là nghĩ mà sợ, là sợ hãi... Sau đó, là kích động!
Là hưng phấn!
Là một loại cảm giác ông đã biết còn có tồn tại càng mạnh hơn, còn có con đường càng mạnh hơn, cảm giác sự kích động kia thậm chí cũng không bằng lòng để Lý Hạo chữa thương mà vẫn luôn ở lại huyết động kia, mãi đến khi huyết động tự mình khép lại mới thôi.
Lúc này Lý Hạo cảm thấy thật sâu sắc bản thân mình không bằng lão sư.
Đương nhiên, một giây sau hắn tỉnh lại!
Hôm nay hắn không bằng rất nhiều người, Hồng Nhất Đường, Nam Quyền, Hầu Tiêu Trần, những người này có ai mà không mạnh hơn hắn?
Ai không cứng cỏi hơn hắn?
Ai không nghĩ càng nhiều, biết càng nhiều hơn hắn?
Thế nhưng mà... Hắn còn trẻ!
Con đường của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nghiêm chỉnh mà nói, mới bắt đầu còn chưa đến ba tháng mà thôi!
Chỉ cần tiến bộ một chút xíu thì sớm muộn gì cũng đều có thể siêu việt, trong nháy mắt Lý Hạo lập tức phấn chấn, đúng, hắn cũng có thể làm được, mọi người trước siêu việt là cổ nhân siêu việt, sau đó là tiên tổ, là Đế Tôn, là Nhân Vương...
Chuyến này đi Chiến Thiên thành Lý Hạo càng cảm thấy thu hoạch được thứ rất to lớn.
Không phải về mặt chiến lực tiến bộ, là một loại trên tâm cảnh thay đổi, là thành thục trên tâm lý, là càng hiểu sâu hơn về Võ Đạo một chút, cùng một vài định vị mới đối với mục tiêu trong đời.
Giờ khắc này Lý Hạo cũng đang không ngừng thay đổi.
Không ai vừa đến đã vô địch, không người nào vừa mới bắt đầu đã là Thánh Nhân, đã hoàn mỹ không chút tì vết... Khuyết điểm của hắn quá nhiều, nhưng lúc này lúc này hắn đang tiến bộ từng chút một.
Bây giờ Lý Hạo cũng mang theo tâm tư học hỏi đi theo hai người lăn lộn.
Những lão bối võ sư này trên người đều có một vài điểm sáng chói đáng giá để hắn đi học tập.
...
Khi ba người bạch ngân đoàn trưởng nhìn thấy Lý Hạo lần nữa, trong lúc mơ hồ cũng phát giác có chút thay đổi.
Đoàn trưởng đoàn 7 hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Lý đoàn trưởng, làm không tệ... Nhưng mà, vì sao cảm giác ngươi có chút thay đổi?"
"Học tập để cho ta tiến bộ!"
Thầy ý Lý Hạo dao động, khiêm tốn thỉnh giáo: "Ba lão đại ca, làm một thành viên trong Chiến Thiên quân nếu như đợi chút nữa có đại quân tác chiến, công kích chiến thì ta có cần phải chú ý một vài thứ gì không?"
Âm thanh thất đoàn trưởng có chút máy móc: "Xông lên! Vọt lên cho đến khi kẻ địch không còn tồn tại mới thôi! Không cần lui lại, không cần chạy trốn, tin tưởng đồng đội bên cạnh, tin tưởng đồng bào của ngươi, tin tưởng chiến hữu của ngươi, kẻ địch của ngươi chỉ có những những trước mắt kia... Bốn phía ngươi chỉ cần vẫn còn chiến hữu thì ngươi cũng không cần quan tâm gì nhiều! Chiến Thiên quân là một đoàn đội chiến hữu đồng đội đáng để ngươi tin tưởng... Có lẽ, thời đại sẽ thay đổi, thế nhưng người vẫn là người, chiến hữu vẫn là chiến hữu... Những thứ này sẽ không thay đổi!"
Lý Hạo gật gật đầu, không biết có lĩnh ngộ được cái gì hay không.
Thất đoàn trưởng nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía những siêu năng trên quảng trường kia, bỗng nhiên nói: "Nếu như bọn họ đồng lòng, tất nhiên có thể xông phá phòng thủ của chúng ta, đáng tiếc... Đây cũng là việc từ xưa đến nay vì sao thắng lợi cuối cùng đều là tâm cùng một hướng! Dù là ở thời đại kia của chúng ta, Nhân Vương cùng những cường giả tuyệt thế này quật khởi cũng là như thế, không phải sinh ra đã là vô địch, mà là từng bước một đạp trên hài cốt của kẻ địch đi lên, nếu như Nhân Vương chỉ có một người cũng chưa chắc có thể đi đến đỉnh cao, bởi vì hắn có một đám người có thể tin cậy, lòng người đủ thì bách chiến tất thắng!"
Nói xong, bỗng nhiên giơ trường kiếm trong tay lên, âm thanh giống như mang theo một chút tình cảm: "Cho nên... Làm tân binh, nếu như đợi chút nữa có chiến tranh bộc phát, ngươi trước tiên có thể quan sát, xem trước một chút... Ta sẽ dạy ngươi, như thế nào là một người quân nhân! Quân nhân chân chính đều là vô địch... Dù là bại cũng là bại ở thực lực, không bị thua ở tâm!"
Lý Hạo nghiêm túc gật đầu.
Cũng càng cảm thấy thu hoạch lần này không phải tới từ chiến lực, mà là đến từ một vài tư tưởng của những cổ nhân thời này.
Lý Hạo sinh ở thành nhỏ Ngân Thành, đi ra Ngân Thành thì tất cả cũng đang nhanh chóng thay đổi, tư tưởng của bản thân nhanh chóng chuyển đổi một vòng.