Cùng thời gian đó.
Trên quảng trường có một lượng lớn tán tu bắt đầu lui về, chờ đến khi nhìn thấy một vài cường giả tồn tại đều biến mất không thấy mới có người lộ ra một chút sợ hãi.
Ít đi rất nhiều người!
Bên phía Hồng Nguyệt thì sắc mặt Lục Nguyệt rất khó coi, vui buồn không lộ ở trên mặt vậy cũng phải nhìn tình huống.
Bây giờ Hoàng Nguyệt cũng đã chết, làm sao nàng có thể không sợ hãi cùng tức giận.
Lam Nguyệt cùng Tử Nguyệt cũng im lặng không nói.
Ba nhân vật cấp lãnh đạo đều có chút nghiêm trọng thậm chí là nặng nề, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Vào thời khắc này, tên Từ Phong kia cũng lui trở về, mở miệng nói: "Ta chạy tới thì thấy được một tôn chiến sĩ hắc giáp giết người, giết là Tạ Cương của Diêm La, thực lực cường hãn, dùng... Hình như là bí thuật Võ Đạo!"
Từ Phong có chút nhíu mày: "Ta nghi ngờ có phải là có võ sư cường đại nào mặc chiến sĩ hắc giáp vào che lấp hành tung của mình rồi cố ý giết người!"
Một bên, Hầu Tiêu Trần liếc mắt nhìn hắn ta không thèm để ý.
Ngớ ngẩn!
Lúc này nói cái này làm gì?
Tạo khủng hoảng sao?
Biết cũng không cần nói ra, nói ra sẽ không lộ ra ngươi có bao nhiêu lợi hại, sẽ chỉ làm lòng người bàng hoàng, một vài tán tu sẽ bối rối hoài nghi người bên cạnh, những cường giả từ Trung Bộ tới này vẫn là còn rất trẻ tuổi!
Quả nhiên, lời này vừa nói ra thì có một vài tán tu hơi hoảng loạn, một vài võ sư cũng bị người bên người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.
Lão nhân bên người Từ Phong khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, truyền âm nói: "Công tử, chờ đợi ba tổ chức lớn cùng quan phương phía Ngân Nguyệt đưa ra một vài quyết định, chúng ta tạm thời không cần phải để ý đến những thứ này."
Từ Phong nhìn thoáng qua lão nhân, khẽ nhíu mày nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Lão nhân không nói gì nữa.
Mà Hầu Tiêu Trần lại liếc mắt nhìn lão nhân kia, cười cười, quay đầu không còn nhìn nữa.
Mà Kim Thương, có chút nghi ngờ nhìn lão nhân vài lần, luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhận ra, nhíu mày, lại lâm vào trong suy nghĩ đối với Địa Phúc Kiếm, Nam Quyền, không có tiếp tục nhìn nữa.
Mà Ngọc tổng quản thì truyền âm cho Hầu Tiêu Trần: "Bộ trưởng, người này... Có chút quen thuộc... Lại có chút cảm giác xa lạ, là người đi ra từ Ngân Nguyệt sao?"
"Ừ."
"Bộ trưởng biết là ai sao?"
"Ừ, nhưng mà không nhắc tới cũng được, thực lực rất mạnh, cẩn thận một chút, gia nhập vào Từ gia có lẽ có nguyên nhân khác. Nếu thay hình đổi dạng thì chắc là cũng không hy vọng những người chúng ta nhận ra... Chừa cho hắn ba phần mặt mũi đi!"
Ngọc tổng quản nghe vậy, không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng thì vẫn suy tư, thực lực rất mạnh, lời này nói ra từ miệng bộ trưởng... Vậy thì có nghĩa là gia hỏa này thật sự không kém.
Còn là một người võ sư thuần túy.
Võ sư thuần túy đi đến một bước này chắc phải là người nàng quen mới đúng, nàng suy nghĩ một chút... Có vài suy đoán, chẳng lẽ là Bắc Quyền?
Vậy thì cũng không đến mức?
Bắc Quyền là một người mạnh cỡ nào, một người kiêu ngạo cỡ nào, sao lại nhập Từ gia làm người hầu?
Không phải Bắc Quyền vậy thì là ai?
Trong lòng Ngọc tổng quản hiện lên từng cái tên, cuối cùng cũng không thể đoán được cụ thể là ai, trên tổng thể cũng chỉ mấy người như vậy, nếu là như vậy... Cũng tính thật sự là người quen cũ.
...
Nơi xa.
Lão nhân kia hướng nhìn về bên này mấy lần, thấy Ngọc tổng quản nhìn qua mấy lần thì khẽ gật đầu, không nói gì.
Chỉ là yên lặng ở sau lưng Từ Phong, chỗ sâu trong đáy mắt có một vài tia hơi phức tạp.
Ngân Nguyệt... Thật sự là cảnh còn người mất.
Lại nhìn thoáng qua hướng trong thành, có vài cảm xúc, Địa Phúc Kiếm, Nam Quyền... Các ngươi cũng đều không chịu được cô đơn sao?
Đầu tiên là Viên Thạc rời khỏi Ngân Nguyệt, tiếp theo là Hầu Tiêu Trần giết Húc Quang, sau đó là Ngọc La Sát xuất thủ, Kim Thương xuất hiện, Cuồng Đao xuất hiện, bây giờ, Địa Phúc Kiếm cùng Nam Quyền cũng liên tiếp ra chiêu, Thiên Kiếm, Bá Đao Trung Bộ hình như cũng liên tiếp xuất thủ chém giết...
Bích Quang Kiếm ngược lại rơi ở vào phía sau một chút, không biết có thể đuổi kịp hay không, Viên Thạc thì không cần phải nói, tất nhiên là có thể.
Bích Quang Kiếm quá trục, nhưng mà tâm tư đơn giản nhất, có Viên Thạc dẫn dắt có lẽ cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp.
Kim Thương thì sao?
Nhìn thoáng qua phía Kim Thương, Kim Thương giống như đang đắm chìm ở trong thế giới của mình, đây là bị đả kích rồi sao?
Chỗ sâu trong đáy mắt của lão nhân lộ ra một vòng ý cười.
Đáng đời!
Năm đó nhất định phải đi đường tắt, nếu như tự mình đánh vỡ gông xiềng của Viên Thạc thì bây giờ làm sao lại chỉ có thể so với một cái Húc Quang sơ kỳ, nhất định phải tin chuyện ma quỷ của Hầu Tiêu Trần... Có thể đánh vỡ đạo gông xiềng kia trong lòng mình hay không... Hoặc là, đánh vỡ đạo gông xiềng kia mà Hầu Tiêu Trần cho ngươi thực hiện thì nhìn bản thân Kim Thương đi.
Hầu Tiêu Trần mạnh hơn Viên Thạc.
Nếu như ông có thể đánh vỡ, ngược lại ông sẽ nâng cao một bước, trong cái rủi gặp cái may.
Một lát sau, lại nhìn lại đầu tường phía xa xa, bên kia có nhiều thêm một chiến sĩ bạch ngân giáp, khả năng chính là người chiến sĩ hắc giáp Từ Phong vừa mới nói kia... Võ sư...
Đủ loại suy nghĩ hiện lên, Chiến Thiên thành, tám đại gia tộc... Đừng nói là người đệ tử kia của Viên Thạc chứ?
Trong mắt lão nhân có chút hoài niệm, rất nhanh đã thu lại những tâm tình này.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Từ Phong, tuỳ tiện lấy được lực lượng vẫn là rất khó khăn hàng phục, thuận buồm xuôi gió thuận dòng chưa chắc đã là chuyện tốt, hy vọng Chiến Thiên thành có thể trở thành mấu chốt để hắn ta thay đổi.
Không có cách nào thay đổi thì hắn ta vĩnh viễn không cách nào địch nổi cùng những tinh anh chân chính kia.
Dù là siêu năng cũng không phải không có cơ hội siêu việt, những cái tinh anh chân chính ở Trung Bộ cho dù là siêu năng, nhưng dù là những người Thiên Kiếm cũng không dám mảy may khinh thường, năng lượng chỉ nhìn ngươi sử dụng như thế nào mà thôi.
Giờ phút này lão nhân toát ra một loại khí thế khác biệt.
Nơi xa, Kim Thương còn đang đắm chìm ở trong thế giới của mình bỗng nhiên quay đầu, lần nữa nhìn về phía lão nhân, lần này giống như có nhiều hơn một chút cảm xúc, ánh mắt nhìn về phía lão nhân có chút khó tin!
Nhìn nhiều mấy lần, muốn nói chuyện, cuối cùng lại ngậm miệng không nói.
Hầu Tiêu Trần cũng nhìn thoáng qua hướng bên kia, cười cười, lần nữa quay đầu đi, Khổng Khiết sờ lên cái cằm, lườm lão nhân một chút, giống như cười mà không phải cười, giống như nhìn ra cái gì hay ho, hai tay ôm ngực bộ dạng xem náo nhiệt.
Nơi này càng ngày càng thú vị!
Lão Hầu công khai Chiến Thiên thành ngược lại là làm chuyện tốt, gặp được thật nhiều lão bằng hữu, nếu như giờ phút này đem Thiên Kiếm, Bá Đao, Viên Thạc toàn bộ kéo qua, lại gọi bọn Hoàng Vũ tới... Ha ha, đó mới là chơi vui, võ lâm Nguyệt đoàn tụ!
Đáng tiếc, Tề Mi Côn bị đánh chết, Viên Thạc sát nhân ma này tốt nhất đi xa một chút, giết bao nhiêu bạn cũ.
Giờ khắc này những cường giả này giống như cũng không cảm thấy khẩn trương sợ hãi gì khi Hoàng Nguyệt bị giết.
Có gì mà phải sợ?
Chuyện tàn khốc hơn cũng đều đã gặp.
Chết một Thiên Sơn Thần Nữ mà thôi, ngay cả tên cũng không có trong bảng danh sách Tam Thập Lục Hùng, chết thì chết, chết còn không có giá trị bằng một Tề Mi Côn.
Ngày Tề Mi Côn chết bọn hắn còn sầu não một trận đó.
Trong lòng mắng Viên Thạc không ít, con mẹ nhà hắn lại đi giết người lung tung!
Giờ phút này, ngược lại không có quá nhiều suy nghĩ, bị Địa Phúc Kiếm liên thủ với Nam Quyền giết chết thì ngươi Thiên Sơn Thần Nữ nên cảm thấy vinh hạnh, Ánh Hồng Nguyệt ở đây cũng nói không ra được.
Mà trong mấy người cường giả lúc nào cũng có chút ý nghĩ riêng trong lòng.
Nơi xa, Bình Đẳng Vương trầm giọng nói: "Không thể kéo dài được nữa, nhất định phải liên thủ, cường công bên kia bắt lấy bọn hắn! Nếu không thì trực tiếp từ bỏ, chờ thời gian ba ngày kết thúc thì đi ra khỏi di tích!"
Tiếp tục như thế sẽ chỉ người sẽ càng ngày càng ít, sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Mấy người Húc Quang đã ngửi thấy được mùi nguy hiểm.
"Hầu bộ trưởng, ngươi có ý kiến gì không?"
Hầu Tiêu Trần vô cùng bình tĩnh: "Không, nếu như liên thủ vậy thì dựa theo phương án lúc trước, nếu như không muốn liên thủ vậy thì riêng phần mình chiến thắng, nghĩ biện pháp vào nội thành, các ngươi nhiều người, các ngươi định đoạt!"
Trong lòng mấy người thầm mắng một trận!
Thật muốn không quan tâm, xử lý gia hỏa này trước rồi lại nói, vĩnh viễn đều bày ra bộ dáng bình tĩnh không quản sự đời, ra vẻ như mình giỏi lắm vậy!
Một giây sau Lục Nguyệt cắn răng một cái: "Vậy thì thừa dịp hiện tại bắt lấy bọn hắn, nếu như không có cách nào hạ gục hoặc là có người không xuất lực... Vậy thì rút lui!"
Hoàng Nguyệt chết đã làm nàng có chút hoảng hốt.
Hầu Tiêu Trần cười cười, gật gật đầu.
Giờ phút này ngược lại hắn rất hiếu kỳ, ba người Lý Hạo đến cùng là muốn làm cái gì?
Có lẽ, tiếp tục thì có thể biết được mấy tên này lại quấy nhiễu kế hoạch của hắn, còn có Hồng Nhất Đường... Thật sự muốn thử một chút kiếm của gã mà!