Mà Lý Hạo vẫn không có động đậy, thời điểm thất đoàn trưởng đi đã nói để hắn nhìn trước, quan sát trước, đợi đến thời điểm cần mới đi ra.
Cho nên hắn yên lặng nhìn xem.
Bên cạnh, Hồng Nhất Đường cùng Nam Quyền cũng không có đi, chỉ ở lại nơi này nhìn mọi thứ.
Nhìn thấy đại quân trùng sát ầm ầm, từng chiến sĩ hắc giáp bị xung kích, bị lật tung, bị cuốn bay, thậm chí có chiến sĩ hắc giáp trực tiếp bị cường giả một chưởng đánh tàn phá, trong đó thậm chí có cường giả Húc Quang có thể trực tiếp công phá chiến sĩ hắc giáp!
Xương trắng bên trong chiến sĩ hắc giáp bị lô ra trong nháy mắt đều hóa thành tro tàn, một vài minh chứng cuối cùng của chiến sĩ Chiến Thiên quân còn tồn tại ở trên thế gian này cũng đã bị phá hủy.
Nhưng mà, những chiến sĩ hắc giáp này vẫn tiếp tục công kích như cũ, không nhìn mọi thứ xung quanh.
Tưởng tượng đến năm đó chinh chiến tứ phương, chém giết vô song, kẻ địch mạnh cỡ nào bọn hắn cũng đã từng gặp, đã từng đối diện rồi thì còn sợ gì những người này?
Ba đại bạch ngân cũng nhanh chóng đánh với những cường giả Húc Quang kia.
Trong nháy mắt tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt.
Ba đại bạch ngân trong chớp mắt bị cường giả ba tổ chức lớn vây khốn ở chính giữa, áo giáp bạch ngân cường hãn làm cho lực phòng ngự của bọn hắn cũng rất cường đại, nhưng dù sao cũng là người đã chết nhiều năm, bây giờ thực lực cũng chỉ là Tam Dương đỉnh phong hiện tại.
Ầm ầm!
Một tôn bạch ngân bị Lục Nguyệt một chưởng đánh bay, thậm chí trên áo giáp bạch ngân còn để lại một dấu tay rõ ràng.
Mà cái này chỉ là bắt đầu.
Đám siêu năng dù sao cũng đều cường hãn, thực lực cá nhân đều vượt qua những chiến sĩ này, từng tôn chiến sĩ hắc giáp nhanh chóng bị kích diệt, thậm chí có chiến sĩ đồng giáp bị trực tiếp đánh nổ, nhưng mà cũng nổ chết mấy người siêu năng!
Có chiến sĩ đồng giáp giống như là cố ý làm nổ áo giáp, ngay thời khắc này hủy diệt một lượng lớn siêu năng bốn phía.
...
Trên tường thành.
Lý Hạo nhìn, rồi nhìn hai cỗ lực lượng va chạm, hít vào, lại hít vào...
Giờ phút này hắn giống như thấy được từng gương mặt một, từng gương mặt nghiêm túc của họ, những chiến sĩ này năm đó cũng là người, dù đã chết đi nhiều năm nhưng vẫn đang bảo vệ tòa thành này.
Một giây sau hắn nhìn về phía hai người cường giả, nói khẽ: "Hai sư thúc đã nói thì ta sẽ thử liều, có hai người sư thúc ở đây ta có lực lượng... Nếu đã như vậy ta cũng không khách khí cùng hai người sư thúc nữa!"
Hồng Nhất Đường nhìn hắn một cái, không thể không nói một chút: "Cái kia... Đừng tìm người quá lợi hại..."
Lời này của gã, hắn nghe không quá an tâm.
Lý Hạo không nói chuyện, bạch ngân trong nháy mắt hóa thành chiến sĩ hắc giáp nhảy xuống tường thành, lập tức rơi vào trong trận doanh, Lục Nguyệt nơi xa quát: "Chiến sĩ bạch ngân kia nhảy xuống đất..."
Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu, đạp không một bước bay thẳng đến bên phía Lý Hạo.
Mà giờ khắc này Hồng Nhất Đường thấy như thế thì nhìn thoáng qua Nam Quyền, truyền âm nói: "Việc đồng ý tên kia... Không có khả năng nuốt lời! Bên này giao cho ta, đúng lúc ta cùng gia hỏa này hoàn thành trận chiến năm đó... Ngươi đi nhìn theo Lý Hạo!"
Nam Quyền cười cười, lập tức nhảy xuống dưới mặt đất biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Mà Hồng Nhất Đường nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngay sau đó nhảy lên, chiến sĩ đồng giáp hình như không có khả năng cách khỏi mặt đất, nhưng giờ phút này lại đạp không mà đi, một luồng khí thế kiếm ý bao trùm lấy bốn phía!
Trong nháy mắt, trong đám người có nhiều Húc Quang nhìn lại phía gã.
Mà Hầu Tiêu Trần cũng nhìn về phía Hồng Nhất Đường, ánh mắt hơi thay đổi, một giây sau một luồng kiếm ý ngập trời mãnh liệt lao đến, rút kiếm chém ra!
Oanh!
Trường thương xuất hiện trong tay Hầu Tiêu Trần, một thương đâm ra thiên băng địa liệt, bầu trời giống như bị vỡ ra!
Oanh!
Tiếng vang to lớn vang vọng đất trời, trong nháy mắt chiến sĩ hắc giáp dưới chân hai người toàn bộ bị lật tung, tất cả siêu năng phía dưới Tam Dương đều nổ tung tại chỗ, cường giả Tam Dương cũng có vô số người bị trọng thương, vô cùng hoảng sợ vội vàng lùi lại.
Nơi xa, Lục Nguyệt biến sắc, giờ khắc này bọn hắn đã biết Hoàng Nguyệt chết như thế nào!
Cường giả!
Một tôn cường giả cực kỳ cường hãn mặc chiến sĩ đồng giáp, có lẽ... Là chiến sĩ hoàng kim giáp ngụy trang thành.
Danh tiếng Địa Phúc Kiếm không nhỏ.
Nhưng rất nhiều năm trước đã không còn xuất thủ, nhưng người có thể nhận ra Địa Phúc Kiếm cũng rất nhiều, nhưng không bao gồm những siêu năng này, Lục Nguyệt cũng là võ sư năm đó, còn là Lục Khổng Tước có danh tiếng không nhỏ.
Giờ phút này cảm nhận được cỗ kiếm ý này cũng mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra đến cùng là kiếm ý của ai, cộng thêm đối phương đến từ Chiến Thiên thành làm nàng lúc này không thể nghĩ đến Địa Phúc Kiếm.
Giọng điệu của Hầu Tiêu Trần bình tĩnh: "Người này cực kỳ cường hãn, phía quan phương Ngân Nguyệt chỉ có thể phụ trách người này... Mọi người không có ý kiến gì chứ?"
Không có người nào nói chuyện.
Dù là mấy người Lục Nguyệt thì bây giờ cũng nói không ra cái gì khác, tôn chiến sĩ đồng giáp này có lẽ là chiến sĩ hoàng kim giáp ngụy trang, thậm chí cảm giác còn cường hãn hơn so với chiến sĩ bạch ngân giáp đã khôi phục, bọn hắn còn có thể nói cái gì đây?
Chiến sĩ hắc giáp dưới chân hai người hay là siêu năng cũng đều nhanh chóng rút khỏi chỗ đó.
Thật là đáng sợ!
Mặt Hồng Nhất Đường bị che ở phía dưới bộ chiến sĩ đồng giáp, một giây sau một kiếm dập dờn xuất ra giam cầm trời đất, một kiếm rơi xuống bốn phương hóa thành đất bằng, oanh!
Lại là một tiếng vang ngập trời, một kiếm này chém một vệt lên trên binh hồn Phượng Hoàng của Hỏa Phượng Thương.
"Hầu Tiêu Trần, ta không thích mấy cái biểu cảm giả tạo của ngươi... Lần sau đừng có mà cười với ta, nhìn thật... Thật là khó chịu!"
Một cỗ dao động truyền vang, trong nháy mắt Địa Phúc Kiếm làm dao động tứ phương, trong phạm vi trăm mét vuông đều lập tức hóa thành Địa Ngục, mặt đất lật úp lại, ngay cả mặt đất vô cùng kiên cố hình như cũng bị nứt ra!
Giữa trời đất chỉ còn lại một thanh kiếm này!
Nơi xa, đám người Ngọc tổng quản lập tức biến sắc, quá mạnh!
Thế nhưng... Như thế vẫn còn chưa đủ!