Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 768 - Chương 768: Cuộc Chiến Thủ Thành 3

Chương 768: Cuộc Chiến Thủ Thành 3 Chương 768: Cuộc Chiến Thủ Thành 3

Vào thời khắc này một cỗ khí thế càng mạnh hơn bay lên, trong nháy mắt ngũ tạng của Địa Phúc Kiếm vỡ ra, ở dưới con mắt có chút rung động của Hầu Tiêu Trần, long trời lở đất, Liệt Thần Thương Ý lập tức bị áp chế đến cực hạn!

Trường kiếm vung vào không trong, một cái chớp mắt đem Khổng Khiết, Kim Thương, Cuồng Đao, Ngọc tổng quản, Tề Cương, Hồ Thanh Phong...

Trong nháy mắt đem tất cả mọi người bao phủ ở bên trong nó!

Cỗ kiếm ý kia càng ngày càng mạnh!

Cường hãn đến mức đáng sợ!

Sắc mặt Hầu Tiêu Trần thay đổi nhìn về phía gã, thần ý dao động: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Không muốn sống nữa sao?

Hắn chỉ là muốn cùng người này bàn luận một chút chứ không phải liều mạng tranh đấu.

"Làm cái gì? Giết ngươi chứ làm gì!"

Hồng Nhất Đường cười: "Làm võ sư Ngân Nguyệt bàn luận chính là sinh tử chiến! Ngươi già nên chắc là hồ đồ rồi, ta nói phía quan phương Ngân Nguyệt giao cho ta vậy thì cứ giao cho ta là được, Hầu Tiêu Trần, Khổng Khiết, các ngươi cùng lên đi!"

Vừa dứt lời trường kiếm như bao trùm cả trái đất chém xuống một kiếm!

Hầu Tiêu Trần đâm ra một thương, Khổng Khiết cũng hơi biến sắc, giờ khắc này hắn ta giống như cảm nhận được vô số Hồng Nhất Đường đang xuất thủ, gia hỏa này thật điên cuồng mà!

Thế nhưng mà... Ai sẽ e ngại chứ?

Kim Thương cũng là bạo hống một tiếng, chém ra một thương!

Ánh mắt Ngọc tổng quản lạnh lùng, vỗ ra một chưởng!

Vậy thì chiến!

Các võ sư nhao nhao xuất thủ, Tề Cương trên bảng Thần Sư cũng bạo hống một tiếng, một thanh kim kiếm xuất hiện lại bị một luồng kiếm ý đánh tan trong nháy mắt, một tiếng ầm vang lên, Tề Cương mang theo sự không dám tin nhìn trường kiếm trong tay trực tiếp bị đánh tan chỉ trong nháy mắt.

Một giây sau hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu đen đặc thù, không còn là siêu năng ngưng tụ như trước đó, đây là Nguyên Thần Binh!

Những cường giả này nhao nhao xuất thủ đánh tới phía Địa Phúc Kiếm.

Phía này vô cùng điên cuồng, gia hỏa trực tiếp giải phong chiến lực ngũ tạng!

Hầu Tiêu Trần cùng Khổng Khiết mặc dù không hiểu nhưng cũng đoán được, gia hỏa này có lẽ có thủ đoạn có thể khống chế được nó, hai người không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng xuất thủ, một người dùng thương, một người dùng quyền đều cực kỳ mạnh mẽ, trong chớp nhoáng bạo phát thực lực ra ngoài, thậm chí còn vượt qua cả Kim Điêu trong Thương Sơn.

Nơi xa, người của ba tổ chức lớn đều là trợn mắt há hốc mồm nhìn họ!

Chỉ là đối phó với một bộ chiến sĩ đồng giáp... Bọn hắn nghĩ tới đối việc phương rất mạnh, nhưng giờ phút này trong khoảnh khắc những người này bạo phát ra sức chiến đấu đánh tan tưởng tượng của bọn hắn, lúc này Lục Nguyệt chỉ cảm thấy may mắn... May mắn là bọn gia hỏa này đang đối đầu với những kiếm khách đáng sợ đó.

Thật sự giống như là trời đất, một kiếm chém ra làm long trời lở đất, bốn phương tám hướng không có bất kỳ người nào dám đứng im, phía quan phương Ngân Nguyệt nhiều cường giả như vậy cũng bị người này một kiếm chặn hết đường đi.

Vẻ mặt Hồng Nhất Đường dưới áo giáp lộ ra một dáng vẻ tươi cười.

Hầu Tiêu Trần cũng tốt, Khổng Khiết cũng được, không ai yếu hơn gã cả.

Thế nhưng... Thì có làm sao?

Bọn hắn không dám giải phong!

Đã như vậy, vậy thì cũng đừng trách gã đối với bọn hắn không khách khí, đã sớm muốn đánh rớt uy phong của Hầu Tiêu Trần, hắn thật sự cho bản thân mình là thần sao, thế mà còn dám âm mưu chiếm lấy chiến sĩ hắc giáp của gã, lần trước ở Bạch Nguyệt thành chờ đợi nhiều ngày như vậy mà cũng không thấy được mặt mũi của tên gia hỏa này.

Oanh!

Trường kiếm chém không, một kiếm liên tiếp một kiếm giống như trái đất trấn áp, sức lực khí thế trong mỗi một kiếm tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ, thế nhưng mà... Lại ngăn không được!

Dù là Hầu Tiêu Trần cùng Khổng Khiết cũng phải hơi nhíu mày, liên tục xuất thương ra quyền ngăn lại.

Những người Kim Thương thì đều là nhao nhao bộc phát, cuồng hống.

Chiến lực cường hãn để người bốn phương tám hướng đều nhìn mà chấn động không dừng, Kim Thương cũng tốt, Ngọc tổng quản cũng được, bây giờ đều bộc phát chiến lực cực kỳ cường hãn, một vài Húc Quang nhìn thấy cũng có chút chấn động.

Càng đáng sợ hơn chính là loại tồn tại như thế này trấn áp đối phương chỉ có một người, mà bọn hắn còn đang không ngừng lùi ra phía sau.

Tề Cương là Húc Quang trung kỳ, là cường giả trên bảng Thần Sư có Nguyên Thần Binh trong tay, giờ phút này lại chỉ đang ở biên giới cũng đều bị một kiếm này đánh phải liên tục lùi lại, sắc mặt ửng hồng, trong mắt chỉ có rung động.

Mà Hồ Thanh Phong là Húc Quang sơ kỳ đối mặt với một kiếm không ngừng chém xuống này thậm chí còn bắt đầu thổ huyết!

Húc Quang sơ kỳ ở trên chiến trường này lại đặc biệt yếu đuối.

Trong lòng Hồ Thanh Phong chỉ có sợ hãi!

Quá mạnh!

Không chỉ người trước mắt này mạnh mà người xung quanh đều vượt qua tưởng tượng của ông, ông biết Hầu Tiêu Trần mạnh nhưng lại không biết Khổng Khiết cũng mạnh đến cực hạn như vậy, một quyền kia đánh ra khí thế bạo phát làm không khí có chút cảm giác như bị xé nứt.

Quan phương phía Ngân Nguyệt... Vì sao có nhiều cường giả như vậy?

...

Bên kia đang chiến đấu.

Lý Hạo một kiếm giết ra giờ khắc này hắn không nhìn lại, không suy nghĩ, không nghĩ bọn Hầu Tiêu Trần mạnh cỡ nào, không nghĩ Hồng Nhất Đường mạnh cỡ nào...

Hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu, công kích giết địch!

Một kiếm chém ra, mấy người siêu năng trước mặt đều bị hắn chặn ngang chặt đứt, có siêu năng hoảng sợ quát: "Đây là tôn bạch ngân kia..."

Phốc!

Một kiếm giết ra trực tiếp đem đối phương chặt đứt, máu thịt bắn tung tóe.

Bốn phía Lý Hạo đều là chiến sĩ hắc giáp đi theo hắn cùng nhau công kích, giờ phút này nhanh chóng ngăn cản siêu năng bốn phía hội tụ, từng người im ắng gào thét, chiến đấu sung sức, lấy Lý Hạo làm tiên phong đang đánh xuyên vào trận tuyến mà siêu năng tạo thành.

Có vài người bạo hống, rất nhanh trong tán tu có vài người Tam Dương đến đây, không chỉ như vậy, mấy người Húc Quang ở nơi xa cũng rục rịch nhao nhao xé rách chiến sĩ hắc giáp bốn phía đánh tới hướng bên này!

Từ Phong nhìn thấy Lý Hạo ánh mắt khẽ cử động, cũng đánh tới hướng bên này.

Lão nhân phía sau hắn ta khẽ nhíu mày, lúc này cũng đi theo hắn ta tiến lên.

Còn chưa có đuổi theo bỗng nhiên ánh mắt thay đổi, nhìn lại một chiến sĩ hắc giáp bên kia cách đó không xa giống như đang nhìn ông ta.

Lão nhân dừng bước, truyền âm nói: "Công tử, xem trước một chút, không nên tùy tiện xuất thủ!"

"Biết rồi!"

Từ Phong trả lời qua loa một tiếng, nhanh chóng chen tới phía Lý Hạo.

Mà lão nhân nhìn thoáng qua chiến sĩ hắc giáp cách đó không xa, nhẹ nhàng thở hắt ra truyền âm nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Không làm cái gì cả, đợi ở nơi này không được động đậy cho ta!"

Âm thanh Nam Quyền vang lên: "Chủ nhân của ngươi thực lực cũng không yếu, Húc Quang trung kỳ, còn là một nhân vật trên bảng Thần Sư... Ở Trung Bộ cũng có danh khí không nhỏ, đương nhiên ta cũng mặc kệ hắn! Nhưng ngươi đợi ở nơi này cho ta, không được nhúc nhích! Ngươi dám động thì đừng trách ta không khách khí... Đương nhiên, ta chưa chắc có thể làm gì được ngươi, nhưng ngươi có can đảm dám nhúng tay vào thì chờ Viên Thạc trở về biết ngươi dám khi dễ đồ đệ của hắn, nếu như hắn không đánh chết ngươi thì ta không mang họ Hạ!"

Gã nói, gã chưa chắc có thể làm gì được ông ta!

Bây giờ Nam Quyền mạnh như vậy lại nói thế.

Lão nhân im lặng.

Bình Luận (0)
Comment