Sau một khắc, trông thấy Lý Hạo lên thuyền, mọi người cũng nhao nhao đi theo, thuyền không quá lớn, nhưng tiến vào trong rồi thì mọi người mới phát hiện không gian bên trong thuyền rất lớn.
Lý Hạo cũng không nói gì, hắn tiến vào trong khoang điều khiển, nhét mấy viên đá Thần Năng Thạch vào lỗ, sau đó thu nhập bộ địa đồ vào màn hình của Nguyên Thần Binh này.
"Đi theo lộ tuyến là được, cho đến nơi giao nhau giữa Nguyệt Hải và Bắc Hải thì dừng lại, che lấp khí tức cẩn thận, toàn bộ hành trình đại khái khoảng ba ngàn dặm. . . Ngươi là Nguyên Thần Binh, tốc độ hẳn sẽ không quá chậm nhỉ?"
Không có câu trả lời.
Lý Hạo cũng không thèm để ý, bây giờ thông qua phòng điều khiển hắn có thể nhìn ra hải vực ngoài kia, ban đêm mặt biển chỉ toàn một màu đen kịt, thuyền bình thường xuất hành giữa đêm hôm khuya khoắt mà không có đèn thì rất dễ xảy ra chuyện.
Nhưng Nguyên Thần Binh chỉ cần có thể vẹn nguyên thì sẽ không tồn tại vấn đề như vậy.
Rất nhanh, Cự Côn Thần Chu có thể bay im lặng như là tên rời cung, trong nháy mắt đã phóng ra, biến mất ở trên mặt biển.
. . .
Lý Hạo rời đi trong âm thầm.
Thậm chí mấy vị siêu năng trong căn cứ cũng không phát hiện ra bọn hắn đã đi. Một đám võ sư mặc giáp đen vô thanh vô tức, khi xuyên thẳng qua rừng nhân tạo cũng cố ý tránh khỏi giám sát, mãi cho đến lúc toàn bộ rời đi, căn cứ vẫn vô cùng an tĩnh, chờ đợi mặt trời mọc ngày mai.
Ngày đầu tiên sau khi Hầu Tiêu Trần rời đi, tất cả mọi người đều cho rằng Lý Hạo sẽ ở yên trong căn cứ, tối thiểu cũng phải an tĩnh mấy ngày, không ai có thể ngờ được ngay trong đêm đó, Lý Hạo đã dẫn người bỏ chạy.
Thuyền nhỏ màu đen ở trong biển hệt như bóng ma, vô thanh vô tức, dù là hải vực lân cận có người giám thị thì vẫn chẳng thể phát hiện cái gì.
. . .
Mà lúc này đây, đoàn xe của Hầu Tiêu Trần chưa đi được bao xa.
Một ngày vừa qua họ không hề dừng lại.
Đội xe này gắng sức lăn nhanh thì cũng mới ra khỏi Lâm Giang tỉnh, xuất phát về hướng Bắc Hải hành tỉnh. Cả đội trắng đêm không ngừng, muốn vượt qua Bắc Hải thì sớm nhất cũng phải qua chiều ngày mai thậm chí là đến tối.
Cũng bởi vì họ đi chưa xa, chưa có triệt để rời khỏi phương bắc, gã râu dài suất lĩnh đoàn hải tặc cũng không dám tới gần phạm vi Ngân Nguyệt, chỉ khi Hầu Tiêu Trần triệt để rời đi, biến mất khỏi Bắc Hải thì tên kia mới dám lộ diện.
Mà đêm nay, râu dài suất lĩnh đám hải tặc hệt như là ngựa hoang thoát cương, cướp sạch một tiểu trấn ở duyên hải mà không gây ra động tĩnh quá lớn, bởi vì cư dân trong trấn cơ hồ đều đã bị giết sạch.
. . .
Chiếc xe tiếp tục lắc lư.
Trong xe, Hầu Tiêu Trần mở mắt nhìn qua hai bên, lúc này, đội xe đã sắp tiến vào Bắc Hải hành tỉnh, nơi này trông có vẻ rất hoang vu, thậm chí còn hoang vu hơn cả Ngân Nguyệt.
Con đường hai bên trong mơ hồ thậm chí còn có thể nhìn thấy một số thi cốt.
Ngọc tổng quản nói khẽ: "Mau đi vào Bắc Hải, mấy ngày qua ba tỉnh phía bắc hỗn loạn, bất quá chúng ta Võ Vệ quân tiến lên, những người kia cũng không dám trêu chọc chúng ta."
Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu.
Ánh mắt ông một mực dừng hai bên con đường mấp mô, đôi khi thậm chí có thể nghe được ở trong hắc ám xa xa truyền đến tiếng khóc trầm thấp, rất xa xôi nhưng thính lực của ông tốt nên vẫn nghe được.
Tiến vào tháng 10 phần, khí trời Bắc Hải bắt đầu trở nên rét lạnh.
"Hải tặc hung hăng ngang ngược, loạn quân cũng đang làm loạn, quân đội ở ba tỉnh phía bắc bây giờ đã hơi mất khống chế. Sau khi Trấn Bắc tướng quân chết, ba tỉnh gần như sụp đổ, không ai có thể chấp chưởng toàn bộ đại quyền của ba tỉnh. . . Loạn thế đến rồi!"
Hầu Tiêu Trần thở dài, Ngọc tổng quản gật gật đầu, cũng không nói cái gì.
"Ngươi cảm thấy cái chết của Khấu Long là do ta làm sao?"
Ngọc tổng quản không nói gì.
Có phải hay không. . . Ai mà biết được.
"Nếu là ta làm, ngươi cảm thấy giết Khấu Long dẫn đến ba tỉnh bạo động, xuất hiện hỗn loạn, là đúng hay sai?"
Ngọc tổng quản đáp: "Bộ trưởng làm gì tất nhiên đều có lý riêng. . ."
"Không, ngươi là một cá nhân, ngươi nên có tư tưởng của mình, không cần bảo sao hay vậy!"
Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: "Là người thì nên có lý tưởng, giấc mộng, suy nghĩ của mình! Ngươi là Ngọc La Sát, cũng là Ngọc Phù Diêu, suy nghĩ của ta không có nghĩa là suy nghĩ của ngươi. Bản thân ngươi nghĩ như thế nào?"
Ngọc tổng quản khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói: "Mặc dù Khấu Long bạo ngược, tàn khốc trấn áp ba tỉnh bạo động, nhưng không thể không nói bởi vì hắn ta còn sống, cho dù ba tỉnh gian nan thì bách tính cũng có thể miễn cưỡng sống sót. . . Bây giờ Khấu Long chết đi, ba tỉnh triệt để mất khống chế, mà giờ mới chỉ là bắt đầu, nếu chậm chạp không cách nào trấn an, nơi này sẽ nhanh chóng chết cả đống người! Mùa đông sắp tới, mùa đông phương bắc quá lạnh, một khi tuyết lớn phong thành, Bắc Hải băng phong, chỉ sợ xác chết sẽ chất ngàn dặm!"
"Nhân khẩu của ba tỉnh đông đảo, vượt qua trăm triệu người, hơn trăm tòa thành trì. Bây giờ náo động đã quét sạch một phần ba phạm vi. . . Mỗi thành chết ngàn người, đó đều là con số không nhỏ."
Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu: "Cho nên, không thể giết Khấu Long đúng không? Tối thiểu hiện tại không thể giết Khấu Long."
"Khấu Long cũng là tự tìm tới chỗ chết. . ." Ngọc tổng quản vẫn thuận theo ông nói vài câu: "Những năm qua hắn ta trấn áp ba tỉnh, động một tí là giết người, thủ hạ đều rối bời, thường xuyên giết người vô cớ. . ."
"Những điều này không trọng yếu!"
Hầu Tiêu Trần lắc đầu: "Trọng yếu là hắn ta không nên chết đúng lúc này, cho dù chết cũng phải có người tiếp chưởng binh quyền ba tỉnh chứ không phải tình huống rắn mất đầu như bây giờ. Giết Khấu Long sẽ chỉ dẫn đến ba tỉnh triệt để mất khống chế!"
Ngọc tổng quản ngẩn người, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Hầu Tiêu Trần trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Ai cũng đều tưởng rằng ta và Hoàng Vũ giết hắn. . . Chúng ta cũng lười giải thích, kỳ thật ngày đó chúng ta từng tới nơi đây, bất quá không phải là vì giết hắn, mà là vì bảo hộ hắn."
"Hả?"
"Người của hoàng thất tới giết."
"Ồ?"
Ngọc tổng quản khẽ giật mình, có ý gì?
Hầu Tiêu Trần thở dài một tiếng, lắc đầu, lòng ông hơi uể oải, không nói gì nữa mà chỉ tựa lên ghế ngồi không biết nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu, ông bỗng nhiên nói: "Ta biết kẻ đến ngày đó là ai, Bình Nguyên Vương!"