Hoàng thất có Cửu Vương, 36 vị quốc công, Từ gia cũng là quốc công nhưng lại không phải hoàng thất, dẫu thế thì quốc công thì đều là thành viên của hoàng thất.
Bình Nguyên Vương. . .
Ngọc tổng quản ngẫm nghĩ, ánh mắt khẽ biến: "Là vị lập ra Thiên Tinh Võ Vệ quân ư?"
"Đúng thế."
Hầu Tiêu Trần cười: "Lão cấp trên của ta! Ta và Hoàng Vũ liên thủ chiến hắn nhưng đã thua."
Sắc mặt Ngọc La Sát kịch biến.
Thua ư?
Thực sự không cách nào tin nổi, Ngọc La Sát cảm thấy, Hầu Tiêu Trần không dám xưng vô địch thiên hạ nhưng tối thiểu giai đoạn hiện nay, trừ phi loại người như Địa Phúc Kiếm giải phong, nếu không chẳng ai có thể địch nổi ông.
Nhưng ông liên thủ với Hoàng Vũ lại vẫn thua, làm sao có thể?
Hầu Tiêu Trần mỉm cười: "Đừng bày ra bộ dáng này, đó là chuyện rất bình thường, năm đó Thiên Tinh Võ Vệ quân là do hắn thành lập, năm đó hắn chính là cường giả võ sư đỉnh cấp, hoàng thất ẩn núp nhiều năm, tự nhiên là ắn cũng sẽ mạnh lên."
Ngọc tổng quản mờ mịt nói: "Thế nhưng không nên như thế!"
Khấu Long là đại tướng quân do hoàng thất sắc phong cơ mà
Đó là lực lượng ủng hộ hoàng thất tại phương bắc, giết Khấu Long. . . Hoàng thất điên rồi sao?
Vốn đã không có quyền lực gì, hiện tại còn giết đại tướng giúp đỡ mình, thực sự là bị điên rồi sao?
Ai mà tin chứ?
Ngọc tổng quản không tin, huống chi là những người khác, nói ra đều chẳng một ai tin.
Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: "Đúng vậy, điên rồi sao? Ai mà tin được! Nhưng chúng ta lại tin Thiên hạ này không loạn, hoàng thất sao có thể tập hợp lại rồi một lần nữa quân lâm thiên hạ, sao có thể giương cao thần uy, giúp đỡ xã tắc? Khấu Long vừa chết, ba tỉnh bạo loạn, chẳng phải là đã chứng minh rồi sao. Cửu ti vô năng, hơn nữa còn tranh quyền đoạt lợi, vì quyền hành không tiếc ám sát thống binh đại tướng, vì hạn chế hoàng thất mà ra tay với cả đại tướng quân trấn biên. . . Ba tỉnh chết nhiều người hơn nữa thì trách nhiệm cũng quy hết về ta, quy hết về cửu ti, nếu hoàng thất có thể bình định họa loạn sẽ càng làm lê dân bách tính cảm động đến rơi nước mắt. . ."
"Có đôi khi bách tính sẽ đi theo số đông, sẽ ngu muội chỉ có thể nhìn thấy trước mắt. . . Bọn họ không thể nhìn quá lâu dài, chuyện này cũng hết cách, dù sao nếu như người người đều là trí giả, vậy thì thiên hạ đã không như thế này."
"Bọn hắn sẽ chỉ nhìn thấy bởi vì Khấu Long chết rồi, hết thảy những gì đã qua đều sẽ chẳng còn nữa. . . Ai!"
Ông thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.
Người trong thiên hạ đều cho là ông không gì không làm được, thế nhưng ai biết được ông liên tiếp ăn mấy lần thiệt thòi lớn.
Ngọc tổng quản khó có thể tin: "Hoàng thất thực sự quá điên cuồng!"
"Điên cuồng? Không, chỉ là họ rất tự tin, cộng thêm dã tâm quá lớn mà thôi."
Hầu Tiêu Trần cười nói: "Giết Khấu Long, hoàng thất ở trong mắt rất nhiều người là kẻ đáng thương, đến đại tướng quân giúp đỡ chính mình đều bị ám sát, họ muốn tranh thủ lòng đồng tình của người trong thiên hạ mà thôi. Dù gì cũng đã thoái vị, các ngươi còn bức bách hoàng thất như thế làm gì?"
"Một màn này của Bình Nguyên Vương chẳng hề tổn thất cái gì, ba tỉnh phía bắc vốn cũng không tính quá quan trọng, coi như tìm cơ hội để hoàng thất tranh thủ tái xuất, cớ sao mà không làm?"
Ngọc tổng quản nhíu mày không thôi, nửa ngày sau mới nói: "Vậy trận chiến kia. . ."
"Bình Nguyên Vương cũng thụ thương, đáng tiếc không thể giữ hắn lại."
Hầu Tiêu Trần tiếc nuối, "Nếu hắn chết, ngày đó mới thật sự là tin tức lớn, Khấu Long chết thì tính là cái gì? Giết Bình Nguyên Vương, Khấu Long biết Bình Nguyên Vương đi giết mình ắt sẽ phản hoàng thất! Cửu ti cũng sẽ cảnh giác không gì sánh được, cứ để chúng đấu nhau ở trong Thiên Tinh thành, đây mới thực sự là thiên hạ an bình!"
Ông thở dài một tiếng: "Đáng tiếc lại thất bại."
Người khác cho rằng ba tỉnh rung chuyển là cơ hội để ông thoát thân, thật tình không ai biết điều Hầu Tiêu Trần theo đuổi căn bản không phải thế này, ông càng hy vọng cửu ti và hoàng thất đấu tại Thiên Tinh thành, đây mới thực sự là cơ hội thoát thân.
Chứ không phải như bây giờ, ba tỉnh náo động, lúc nào cũng có thể liên luỵ Ngân Nguyệt.
Đi Trung Bộ cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.
Nếu giết Bình Nguyên Vương. . . Ngày đó mới thật sự là thiên hạ chấn động, hoàng thất chỉ sợ sẽ không nhẫn nại được, nhưng mà, ông và Hoàng Vũ đều coi thường đối phương, mặc dù khiến đối phương bị thương nhưng hai người họ lại bị thương càng nặng.
Ngọc tổng quản hoảng hốt, hồi lâu mới nói khẽ: "Không thể trực tiếp giết chết vị kia, đại khái nói ra cũng không ai sẽ tin tưởng bộ trưởng đâu nhỉ?"
Ngay cả ta đều không nghĩ tới hoàng thất đâu, huống chi là người ngoài.
Miệng nhiều người xói chảy vàng, không phải ngươi thì vẫn cứ là ngươi.
Hầu Tiêu Trần cười: "Không quan trọng, lần này tiến về Trung Bộ, ta cũng có ý định bái kiến lão cấp trên."
"Thế nhưng. . ."
"Không sao."
Hầu Tiêu Trần lắc đầu: "Giờ ta là người cửu ti, tới bên kia, hắn sẽ không dám vọng động! Lần này tiến vào Trung Bộ, tiến vào Thiên Tinh thành chỉ có hai mục đích, thứ nhất, tiêu diệt toàn bộ thành viên của tam đại tổ chức, thứ hai, lấy thân phận cửu ti đối phó với hoàng thất!"
Ngọc tổng quản không nói lời nào.
Hai điểm này đều là nhiệm vụ nguy hiểm không gì sánh được.
Mà lần này bộ trưởng vào kinh thành lại ôm tâm tư như vậy. Thiên Tinh thành thật sự đã trở thành đầm rồng hang hổ!
"Nói những này chỉ là để ngươi hiểu nguy hiểm trong đó, đừng học theo Lục Khổng Tước các nàng, suy nghĩ của Ánh Hồng Nguyệt và ta không giống nhau. . . Những năm này để ngươi chủ chưởng Tuần Dạ Nhân cũng là hi vọng ngươi có thể suy nghĩ độc lập. Hẳn là người có thể!"
Ngọc tổng quản lộ ra nụ cười nhàn nhạt, như đóa sen băng nở rộ.
Hầu Tiêu Trần cũng không nhìn nhiều, chỉ nhắm mắt trầm tư. Ngọc tổng quản cũng không nói thêm gì nữa, trong xe lại trở nên an tĩnh như trước.