Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 857 - Chương 857: Náo Nhiệt

Chương 857: Náo Nhiệt Chương 857: Náo Nhiệt

Trong hắc ám, một chiếc thuyền cấp tốc lao trên mặt biển.

Hệt như là Côn Bằng vọt sóng.

Nơi xa hiện ra chút tia sáng le lói, Lý Hạo nhìn lại, đó hẳn là Lưu Vân thành - một trong ba thành duyên hải, tiến về phía trước nữa chính là Phong Hải, cuối cùng mới là Nam Độ thành.

Nam Độ rất gần Bắc Hải.

Lý Hạo đi ra đứng ở đầu thuyền, nhìn về nơi xa, ở đó đèn đuốc sáng trưng, các thành phương nam Ngân Nguyệt về đêm vẫn náo nhiệt hơn các thành phương bắc một chút.

Xa xa, tựa hồ còn có thể trông thấy bờ biển có người.

Trên bờ cát có tình lữ ra ngoài du ngoạn, đêm không về ngủ, chẳng rõ họ có biết được chư thành duyên hải đều có khả năng bị hải tặc tập kích hay không.

Có lẽ là không biết.

Một lát sau, có người đi lên đầu thuyền, Lưu Long có vẻ bình thường rất, Vương Minh thì ngả nghiêng mệt mỏi giống như say sóng, gã đi ra khoang thuyền, nhìn về phương xa, chờ khi nhìn thấy lửa đèn thì nôn khan rồi nói: "Thật khó chịu. . . Tốc độ nhanh quá, chúng ta tới Lưu Vân thành rồi ư"

Từ Bạch Nguyệt đến Lưu Vân thành phải đến vài trăm dặm, thế nhưng lại có cảm giác chỉ chốc lát họ đã tới nơi này.

Tốc độ của chiếc thuyền dưới chân thật là nhanh.

Lý Hạo không nói gì, Lưu Long đưa tin trong áo giáp: "Trên đường đi ta thấy vài thuyền buôn, ban đêm thế mà còn có thuyền buôn. Trước kia ta còn tưởng Ngân Nguyệt không có hải vận, xem ra hải vận cũng coi như phồn vinh."

Trong biển vẫn có một ít thuyền, bất quá Lý Hạo kiểm tra được đó không phải hải tặc, dưới tình huống bình thường họ sẽ có siêu năng tọa trấn, đều chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, trên thực tế nếu thật sự gặp hải tặc thì chẳng có tích sự gì.

Lý Hạo cũng không nói gì, thuyền nhỏ cấp tốc xuyên qua, rất nhanh ánh đèn đã bị bỏ lại sau lưng.

Vương Minh hơi chóng mặt, lúc này gã vẫn còn lâng lâng: "Đi trong hắc ám thật sự giống với tiểu thuyết, chúng ta thủ hộ lê dân bách tính, theo gió vượt sóng, phá vỡ màn đêm! Những người này đại khái cũng không biết hơn nửa đêm còn có người hộ giá cho họ trên biển?"

Lưu Long cười, đưa tin đáp: "Đừng thổi phồng quá, coi chừng gặp hải tặc, dọa cho ngươi không dời nổi bước chân, nhìn bộ dáng này của ngươi chắc là sắp không đứng lên nổi rồi."

"Say sóng là phản ứng bình thường thôi, chờ gặp địch nhân, nói không chừng ta sẽ càng kích động."

Hai người đưa tin hàn huyên vài câu, Lý Hạo lại không nói chuyện, một mực đứng lặng đầu thuyền, nhìn về nơi xa.

Lời Vương Minh mới nói lại đọng trong lòng hắn.

Hiện tại, hắn nghĩ tới Chiến Thiên quân.

Tiến lên trong hắc ám, theo gió vượt sóng, bảo vệ Ngân Nguyệt. . .

Thật sao?

Trước khi lên đường, dường như hắn cũng không có cảm giác này, nhưng nhìn thấy Lưu Vân thành đèn đuốc sáng trưng sau lưng, lòng hắn khó tránh khỏi dâng lên chút tự hào nhỏ.

Các ngươi có biết trong hắc ám này có một đội quân đang tuần hành hộ đạo cho các ngươi ?

Hơn nửa đêm, bỗng nhiên hắn quyết định ra biển, đây cũng không phải tâm huyết dâng trào mà là mấy ngày nay trong lòng hắn không ngừng dâng lên chút suy nghĩ, có như hưởng từ Chiến Thiên quân, cũng có ảnh hưởng từ Hồng Nhất Đường. . . khiến hắn bất giác nghĩ đến vài sự tình trước kia không hề nghĩ tới.

Nếu hải tặc thật sự đánh tới Nguyệt Hải, có phải sẽ ảnh hưởng đến Ngân Nguyệt hay không?

Chi bằng đi xem thử, nếu thật sự có hải tặc không thức thời đánh tới, nên chiến thì vẫn phải chiến.

Khi sinh ra suy nghĩ ấy, thậm chí đã quyết định chủ động xuất chiến, Lý Hạo chợt hiểu ra, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy chút ảnh hưởng. Ngây thơ cũng tốt, ngu xuẩn cũng được, một khắc này, hắn dẫn đội ra biển, thật sự là đã ôm suy nghĩ diệt địch bên ngoài.

Không tận lực khống chế cái gì, thuận theo tự nhiên mà thôi.

Đón gió biển, bọt nước văng lên, thuyền nhỏ tiếp tục lao vun vút trong biển rộng, tốc độ cực nhanh.

. . .

Trong chớp mắt đã trôi qua hai canh giờ.

Lại một tòa thành thị hiện lên trước mắt.

Vô cùng náo nhiệt.

Càng đi về phía nam lại càng náo nhiệt, tận cùng của Nguyệt Hải chính là Bắc Hải, đối với Thiên Tinh vương triều thì Bắc Hải thuộc về phương bắc, đối với Ngân Nguyệt nó lại là nơi cuối phương nam. Tiến vào Bắc Hải cũng đại biểu bước vào đại địa phương bắc cuối cùng.

"Phong Hải thành."

Bên cạnh, Vương Minh đã khôi phục rất nhiều, hiểu biết của gã không hề ít, giờ phút này trên đầu thuyền tụ tập không ít người, tất cả mọi người đều ra ngoài hóng gió, thuận tiện ngắm mặt biển và thành thị dưới bóng đêm.

"Phong Hải thành xem như một thành lớn, nhân khẩu hơn 4 triệu, tại phương nam cũng coi như khá giàu có. . . Bất quá vẫn không bằng Nam Độ thành! Nam Độ mới là thành giàu có nhất Ngân Nam, nơi đó thông hướng Bắc Hải nên hải vận phát đạt không gì sánh được. Ngoài ra còn có bến cảng tự nhiên, hàng hóa Trung Bộ đều vận chuyển đến Nam Độ trước rồi mới khuếch tán ra toàn bộ Ngân Nguyệt."

"Nhân khẩu của Nam Độ không quá nhiều, chỉ hơn 3 triệu người, nhưng hàng năm cung cấp thu thuế lại gần với Bạch Nguyệt thành, thậm chí nhiều hơn cả Diệu Quang thành, đó là nguồn kinh tế trọng yếu của Ngân Nguyệt."

"Nam Độ phát đạt cực kỳ, các loại đồ vật vui chơi mới lạ có thể Bạch Nguyệt thành không có nhưng Nam Độ nhất định có! Trước kia ta từng tới Nam Độ chơi mấy lần, nơi đó không đơn thuần chỉ có người Ngân Nguyệt mà còn có rất nhiều người từ thành thị phương bắc, thậm chí còn có người của Trung Bộ, nơi này thực sự đã trở thành hương cảng. . ."

Vương Minh là con em nhà giàu nên hiểu rất rõ những chuyện đó.

"Ở Nam Độ còn có phân bộ Tuần Dạ Nhân, thực lực cũng không tệ lắm, có hai vị Nhật Diệu tọa trấn và hơn mười vị Nguyệt Minh, ba bốn mươi Tinh Quang sư. . . Hiện tại xem ra, có lẽ không gì hơn cái này, có thể nghiêm chỉnh mà nói, đóng giữ lực lượng cũng gần bằng với Bạch Nguyệt, Diệu Quang hai thành."

Lý Hạo khẽ gật đầu.

Nguồn lực lượng này bây giờ không tính là gì, nhưng cần phải biết rằng trước đó Ngân Thành thành lập phân bộ chỉ có một vị Đấu Thiên như Lưu Long đã xem như lực lượng đỉnh cấp rồi.

Nam Độ thực sự là rất đáng để coi trọng.

"Không chỉ như vậy, bên kia còn có trú quân, số lượng không nhiều nhưng cũng có chừng ba ngàn người chuyên giữ gìn trật tự trị an của Nam Độ."

"Thuyền này thật sự rất nhanh, ta hoài nghi nhóm của Hầu bộ trưởng bây giờ mới chỉ vượt qua Nam Độ không bao lâu. . . Đi đường này sẽ tiến vào Bắc Hải nhanh hơn một chút, bất quá đi bên này thì vận chuyển đường bộ không quá thuận tiện."

Hẳn là Hầu Tiêu Trần không đi con đường này mà đã đi trên lục địa, cho nên đương nhiên sẽ không qua Nam Độ, nhưng nhìn từ vị trí địa lý, nếu đi qua Nam Độ rồi xuyên qua cửa vào Bắc Hải thì có thể trực tiếp tiến đến Bắc Hải hành tỉnh, gần hơn đi trên lục địa một chút.

Bình Luận (0)
Comment