Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 858 - Chương 858: Nam Độ Phồn Hoa

Chương 858: Nam Độ Phồn Hoa Chương 858: Nam Độ Phồn Hoa

Khi họ đang nói chuyện, Vương Minh lại tỏ ra mong đợi: "Đến Nam Độ mà vẫn không phát hiện hành tung hải tặc… hay là chúng ta vào Nam Độ chơi đi? Ta mời khách thế nào? Bên kia ăn uống vui chơi đều hơn Bạch Nguyệt thành. Mà i bầu không khí cũng không bị kiềm chế, rất có hương vị thương nghiệp, không giống Bạch Nguyệt thành mang nặng hơi thở chính trị và trung tâm văn hóa cảm giác, quá nghiêm túc. . ."

Lý Hạo không quát nạt gì mà chỉ cười nói: "Chơi vui đến vậy sao?"

"Đương nhiên! Đoàn trưởng chưa thấy qua đó thôi, xa hoa truỵ lạc, mỹ nữ như mây, tiêu tiền như nước, ở đó, có tiền thì ngươi muốn gì cũng có. . ."

Vương Minh nói một hồi lại càng thêm hưng phấn: "Hay là ta dẫn ngươi đi chơi nhé, muội tử ở đó rất tuyệt, xa gần nghe tiếng. . ."

"Khụ khụ!"

Lưu Long ho nhẹ một tiếng, ngắt lời Vương Minh.

Càng nói càng không chịu nổi!

Đây không phải là kênh thông tin đơn, gia hỏa Vương Minh này liên thoắng không ngừng, lời nói quá trực tiếp.

Bên cạnh, có người nhìn gã xem thường.

Tỉ như Hồng Thanh hay Liễu Diễm, chỉ là họ đều mặc giáp đen nên cũng là nhìn không ra cái gì.

Vương Minh cười ha hả không quan tâm, tiếp tục: "Thật đó đoàn trưởng, ta nói là sau khi tuần tra kết thúc, chúng ta đi tiêu dao chứ cũng không phải hiện tại, mọi người nhìn ta làm gì?"

Ta cũng đâu làm chậm trễ chính sự.

"Trước tiên im miệng đã."

Lý Hạo không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua nơi xa, theo tốc độ lao nhanh của chiếc thuyền nhỏ, trên mặt biển đoạn này dường như có nhiều thương thuyền hơn hẳn, thậm chí mơ hồ thấy được trên các thương thuyền đều là đèn đuốc sáng trưng.

Cảnh tượng này hoàn toàn không có ở Bạch Nguyệt thành.

Thuyền nhỏ tránh đi những chiếc thuyền kia, càng tiến lên lại càng cảm thấy phồn hoa.

Đã là đêm khuya, nơi xa mơ hồ có thể thấy được ánh đèn càng ngày càng sáng tỏ, nơi xa, có một tòa thành thị phảng phất như thành phố không ngủ, điều này khiến Lý Hạo cảm thấy rất mới lạ.

Đúng vậy, hắn chưa từng thấy cảnh đêm thế này.

Sau 10 giờ tối, Ngân Thành cơ hồ không còn sáng đèn nữa.

Mặc dù ở Bạch Nguyệt vẫn có nhưng Bạch Nguyệt thành tương đối nghiêm túc, kỳ thật cũng không có âm thanh náo nhiệt nào, nơi này thì ngược lại, cách rất xa mà Lý Hạo tai thính mắt tinh vẫn có thể nghe được một chút tiếng nhạc.

Lý Hạo đi ra từ thành trấn nhỏ, dù sao hắn cũng có chút cảm giác của đồ nhà quê.

Kỳ thật, Vương Minh nói đi chơi một vòng. . . Khụ khụ, hắn cũng không khỏi động lòng, nhưng vì duy trì hình tượng nên hắn lựa chọn im lặng cự tuyệt.

Nhiều người ở đây lắm!

Bất quá, chờ tuần tra đến giáp ranh Nguyệt Hải, nếu không thấy cái gì, Bắc Hải lại quá lớn rất dễ lạc đường, họ có thể ghé Nam Độ nghỉ ngơi.

Lý Hạo thầm nghĩ bây giờ cũng càng ngày càng tới gần nơi đó.

Tòa thành kia dưới ánh đèn đã dần dần hiện ra.

Rực sáng cả một mảnh trời.

Thành biên cảnh phương bắc như Ngân Nguyệt thế mà còn có trạng thái náo nhiệt thế này, ngay cả Lý Hạo đều bất ngờ. Trên bờ cát nơi xa vào lúc hơn nửa đêm lại còn có thể nhìn thấy rất nhiều lửa đèn, thậm chí là đống lửa.

Còn có cả tiếng ca!

Bên cạnh, có người hừ lạnh một tiếng, Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua liền nghe Hồng Thanh khẽ nói: "Đều nói phương bắc đã rung chuyển, Ngân Nguyệt cũng rất nguy hiểm, hơn nửa đêm mà những người này còn vừa múa vừa hát ở đây, quả nhiên cổ văn có nói: thương nữ nào hay sầu vong quốc, bên sông hát khúc ‘Hậu đình hoa’."

Lời này vừa nói ra, Vương Minh không phục bèn cấp tốc giải thích: "Đây là trung tâm thương nghiệp, phương bắc còn chưa loạn đâu, dù có loạn thật thì đây vẫn là bến cảng nổi tiếng của Nam Độ. Nếu không có những tiếng ca này, không có cảnh tượng thái bình thịnh thế này thì Nam Độ sẽ bị phế bỏ, một khi Nam Độ phế bỏ, ngươi cũng biết Ngân Nguyệt sẽ thiếu đi bao nhiêu tiền thuế mà? Nam Độ là bến cảng trọng yếu, thậm chí còn có tác dụng cung ứng vận chuyển vật tư, không có sự phồn hoa này thì hơn trăm triệu nhân khẩu ở đây có tối thiểu 30 triệu người không có cơm ăn. . . Đây cũng không phải là điều khoa trương!"

"Ngân Nguyệt vốn nghèo nàn, không có đặc sản gì, hiện nay chỉ dựa vào Nam Độ để nuôi sống cả một nửa Ngân Nguyệt. . . Ngươi thì hiểu cái gì, tiếng ca này vẫn còn thì ngươi cứ lén vui vẻ đi, nếu như nó mất đi rồi, ha ha, vậy thì phiền phức lớn rồi!"

Lời hai người nói đều rất có lý.

Lý Hạo cảm thấy kì lạ, hắn nhìn về hướng Vương Minh, không rõ đúng thật như lời gã nói, tiếng ca Nam Độ đại biểu cho sự phồn hoa của Ngân Nguyệt hay chỉ đơn thuần tự thiếp vàng lên mặt mình, chỉ là gã ưa thích cảnh tượng phồn vinh kia?

Đương nhiên, vô luận như thế nào, lời Vương Minh nói cũng rất có lý.

Nam Độ là thành phố cảng của Ngân Nguyệt, một khi bên này lộ ra thế lụi bại, toàn bộ Ngân Nguyệt quả thực sẽ phải gánh chịu tổn thương.

Hồng Thanh vốn còn tại hừ hừ, nghe gã giải thích như vậy thì cũng hơi mờ mịt.

Thật sao?

Nàng không quá hiểu vấn đề này, chẳng qua là cảm thấy nơi này quá phồn hoa, khác với chút tin tức mà nàng từng nghe, giờ phút này nghe Vương Minh nói như vậy, nàng vội hỏi: "Nam Độ phồn hoa tới mức có thể nuôi sống nhiều người như vậy ư?"

"Cái này còn có thể làm giả sao?"

Vương Minh cười nhạo: "Đọc nhiều sách báo hơn đi, nơi này thuế nặng, không đơn thuần chỉ là người Nam Độ dựa vào làm ăn kiếm tiền, hàng năm thu thuế cũng nuôi sống hơn phân nửa hệ thống quan phương của Ngân Nguyệt, bổng lộc tiền lương của chúng ta đều dựa vào những thứ này. Những năm qua Trung Bộ không ủng hộ, không phát tiền xuống, chỉ có thể dựa vào chúng ta tự cấp tự túc. Nơi này còn phụ trách vận chuyển vật tư mấu chốt đến từ phương bắc hay những tỉnh khác cùng với lương thực từ Trung Bộ. . ."

"Bản thân Ngân Nguyệt không tự cung được quá nhiều lương thực bởi vì mùa đông quá rét lạnh, không có được sự dồi dào như phương nam, cũng không thích hợp trồng trọt như phương nam. Ngân Nguyệt cần nhập khẩu lương thực, mặc dù không quá nhiều nhưng cũng không thể đứt đoạn mất con đường này. Trừ chuyện đó ra, rất nhiều thứ đều cần dựa vào bên này vận chuyển đến toàn bộ Ngân Nguyệt, đi trên lục địa thì chỉ riêng nhân lực vật lực đều tốn hao hơn nhiều, dùng hải vận mới có thể tiết kiệm vô số tiêu hao. . ."

Vị con em thế gia này đang phổ cập cho mọi người về tầm quan trọng của Nam Độ.

Không có Nam Độ thì Ngân Nguyệt sẽ triệt để phong bế, chỉ có thể dựa vào Lâm Giang bên cạnh cho chút bố thí. Nhưng đôi khi Lâm Giang sẽ thi hành chế tài hạn chế đối với Ngân Nguyệt.

So sánh với Vương Minh, Hồng Thanh có vẻ như kiến thức không bằng, mặc dù phụ thân nàng cường đại nhưng Hồng Nhất Đường vẫn luôn không màng tới chính trị, Hồng Thanh cũng chưa từng được huấn luyện về phương diện này cho nên nàng có vẻ không biết gì nhiều.

Thực ra Lý Hạo cũng giống vậy.

Bình Luận (0)
Comment