Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 859 - Chương 859: Là Võ Vệ Quân Sao??

Chương 859: Là Võ Vệ Quân Sao?? Chương 859: Là Võ Vệ Quân Sao??

Chờ Vương Minh nói xong, Hồng Thanh tỏ vẻ xấu hổ: "Thì ra là thế, ta hiểu lầm rồi. . . Ừm, nơi này phồn hoa rất tốt, càng phồn hoa thì càng tốt, tiếng ca thật là dễ nghe!"

Vốn Vương Minh còn muốn đấu với nàng một trận, kết quả, người ta lại lập tức nhận lỗi. Vương Minh khẽ giật mình, cổ quái nói: "Ngươi. . . sao không giống người khác gì hết vậy?"

"Sao cơ?" Hồng Thanh nghi hoặc.

Vương Minh cạn lời: "Bằng hữu của ta dù biết mình sai nhưng gặp loại tình huống này cũng phải phân bì với ta ba ngày ba đêm, chết không nhận thua, tìm đủ cách để cãi chày cãi cố, ngươi. . . thật đúng là kỳ quái."

Sao con gái của Địa Phúc Kiếm lại có tính cách này?

Đương nhiên, Vương Minh không biết rốt cuộc Địa Phúc Kiếm mạnh đến mức nào, hắn chỉ biết Địa Phúc Kiếm là Tam Dương, mà còn là Tam Dương sơ kỳ. Nếu Vương Minh không vì làm cường đại nội tình, chưa biết chừng gã cũng đã là Tam Dương sơ kỳ, đương nhiên gã sẽ không quá sợ sệt.

Nếu biết Địa Phúc Kiếm lợi hại ra sao, đại khái gia hỏa này sẽ vội vàng nịnh nọt Hồng Thanh chứ không phải đi nói những thứ này.

Hồng Thanh tỏ ra kỳ quái: "Ngươi đã nói rõ ràng như vậy rồi sao còn phải phản bác?"

". . ."

Gã nói cực kỳ hợp lý cho nên nàng mới không phản bác, thế mà người này hình như lại đang chờ mong mình phản bác, sau đó cĩa nhau với gã, đúng là đồ khùng!

Vương Minh im lặng.

Lúc này, thuyền nhỏ đã tới gần bến cảng Nam Độ, bất quá Lý Hạo cũng không tới gần quá mức mà chỉ để thuyền nhỏ lại gần bãi cát, nghe hàng loạt tiếng huyên náo truyền tới từ bên kia.

Thật là náo nhiệt!

Ánh mắt của Lý Hạo rất tốt, hắn còn thấy một số người đang ăn thịt nướng, uống rượu, đêm hôm khuya khoắt vẫn hơi lạnh, trên bờ cát hiển nhiên sẽ lạnh hơn một chút, thế nhưng những người kia dường như đều không có cảm giác gì.

Trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy muội tử chân dài. . .

Lý Hạo nhìn về nói đó nhiều thêm mấy lần, tốc độ của huyền nhỏ chậm hơn một chút, trên đầu thuyền là một đám nhà quê hiếu kỳ, ai nấy đều trợn to hai mắt ngóng nhìn qua bên kia.

Vương Minh là tay lão luyện, nhưng ngoại trừ Vương Minh, những người khác cơ hồ đều chưa từng đi xa nhà.

Bạch Nguyệt thành cũng rất phồn hoa, nhưng đối với đám người Tuần Kiểm ti thì sự phồn hoa ấy chẳng liên quan nhiều tới họ, họ cũng không có tiền để mà tiêu dao. Thế nên hiện tại ai nấy đều cực kỳ hào hứng.

Trong tần số truyền tin, không biết là ai đang lên tiếng: "Đoàn trưởng, nơi này thật tốt, sau này đến đây chơi một ngày được chứ?"

"Chúng ta không có tiền, đoàn trưởng, chi tiền lương trước có được không?"

". . ."

Có người mở miệng, trong băng tần công cộng rất nhanh đã vang lên thanh âm của người khác.

Hiển nhiên, đám nhà quê này đều bị hấp dẫn.

Sau đó lại có người nói: "Ta không đi, bất quá tiền lương thì có thể chi sớm, nơi này tiêu phí khẳng định sẽ rất tốn kém, tiết kiệm một chút thôi, ta có thể mua không ít thứ gửi về. . ."

Đây nhất định là người Kiếm Môn.

Giọng của Hồng Thanh cũng vang lên: "Tiêu một chút cũng chẳng là gì, ủng hộ cho thuế má của Ngân Nguyệt! Trong môn bây giờ không thiếu tiền, cha ta là Tam Dương, làm công một lần kiếm tiền càng nhiều, tiền lương lần đầu ra ngoài của mọi người mà, có thể tiêu hao thêm một chút!"

". . ."

Lý Hạo nghe vậy thì chẳng còn gì để nói nữa, lão Hồng, con gái của ngươi đều muốn bán ngươi rồi kìa.

Tam Dương làm công kiếm tiền, lời này mà truyền đi chắc chắn sẽ bị người ta cười chết.

Hiển nhiên, vị này có vẻ cũng bị náo nhiệt hấp dẫn.

Một đám người dù cho tốc độ thuyền chậm lại đều không có cảm giác gì.

Mà ngay giây phút này, Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua nơi xa, một chiếc thuyền với tốc độ rất nhanh đang cấp tốc lao tới, không có chùm sáng gì mà chỉ có một chùm sáng nhỏ yếu ớt, dường như là một vị siêu năng Thủy hệ không mạnh, đại khái chỉ là Nguyệt Minh sơ kỳ.

Cách thật xa, Lý Hạo đã thấy được vẻ dị thường. . . Trên thân người kia hình như dính vết máu.

Hải tặc?

Không quá giống.

Hắn tỏ ra nghi hoặc, suy tư một lát, thuyền nhỏ cấp tốc chạy tới bên kia.

Trong chớp mắt đã đến gần đối phương.

Lúc này mới nhìn rõ diện mạo cùng nỗi sợ hãi trên mặt người kia.

Đây là một vị siêu năng Thủy hệ đang cấp tốc thôi động thuyền nhỏ chạy trốn về nơi đây, có vẻ như ban đầu đã không thấy được Lý Hạo, một lát sau, khoảng cách song phương chỉ còn hơn trăm mét, người kia mới thấy được chiếc thuyền này. . .

Sau một khắc, hắn ta chợt bộc phát ra ánh mắt cực kỳ sáng ngời, vội vàng hô lớn: "Võ Vệ quân sao?"

Dường như hắn đã nhận ra dáng vẻ của chiếc thuyền này.

Không đợi Lý Hạo mở miệng, người kia đã hô: "Không phải Võ Vệ quân đã đi rồi sao? Còn may là vẫn chưa đi. . . Không xong rồi, phía trước có hải tặc đột kích, một trấn nhỏ bên Lâm Giang đã bị giết sạch, chúng đang đuổi theo chúng ta tới đây, thương thuyền của ta đã bị đối phương đánh cướp, kẻ tới hình như là Bạch Sa đạo. . . Ta đang muốn chạy đến Nam Độ báo tin, may là các ngươi tới đây rồi."

Hắn ta thấp thỏm lo âu, nhưng nhìn thấy chiếc thuyền này thì có vẻ an tâm hơn rất nhiều.

Lý Hạo đạp không cấp tốc bay ra, phút chốc đã tóm lấy người kia, hắn ta nhìn thấy Lý Hạo người mặc áo giáp thì chẳng lo lắng mà lại càng an tâm hơn hẳn.

"Hải tặc?"

Nhét đối phương vào đầu thuyền, người kia thấy được không ít giáp đen thì càng thêm an tâm, vội vàng nói: "Đúng, là hải tặc! Bạch Sa đạo! Một trấn nhỏ ở Lâm Giang đã bị giết sạch, chết trên vạn người. . . Số lượng hải tặc không ít, ta ở xa nhìn thoáng qua thì tối thiểu có 5-600 người, đều là siêu năng, trong đó còn có cường giả tọa trấn, ta thấy được Sa Ngư Kỳ, đó là dấu hiệu của chúng."

Người này thấp thỏm lo âu, vẻ mặt sợ hãi.

"Thương thuyền của chúng ta không nhanh bằng đối phương, bị đuổi kịp rồi trực tiếp bị đánh nát, may mắn ta là siêu năng Thủy hệ mới có thể tiềm nhập trong nước, trốn thoát một kiếp. Ta lập tức quay lại báo tin, không nghĩ tới vừa vặn gặp Võ Vệ quân. . . Quá tốt rồi!"

Người này vừa sợ lại vừa vui.

Mà bầu không khí trên thuyền trong nháy mắt trở nên ngưng kết.

Gần 600 siêu năng!

Thật nhiều!

Bình Luận (0)
Comment