Nhưng nhìn thấy số lượng Võ Vệ quân không nhiều, biết rõ hung hiểm lại vẫn lao tới, hắn ta cũng có chút kích động và e dè: "Tướng quân không sao chứ?"
"Không đâu!"
Vương Minh rầu rĩ trả lời, hơi mất kiên nhẫn nói: "Nhanh vào thành đi, dây dưa cái gì!"
Gã không phải Thủy hệ, trong biển ngược lại là khó phát huy ra được thực lực.
Vị siêu năng Thủy hệ không dám nói gì nữa, cấp tốc tiến lên, không bao lâu sau họ đã tới gần bờ biển.
Vương Minh vốn chuẩn bị trực tiếp lên bờ đi tới phân bộ Tuần Dạ Nhân , chờ nhìn thấy trên bờ cát phủ kín người, bỗng nhiên khí thế của gã bộc phát, trút bỏ giáp đen, thu vào nhẫn trữ vật trước tâm tình bất ổn của vị siêu năng bên cạnh, trước khung cảnh náo nhiệt xung quanh.
Vương Minh lộ ra khuôn mặt, hừ lạnh một tiếng: "Du khách phụ cận, hơn nửa đêm còn không mau trở về, ở đây chờ chết à? Tất cả mau cút, ta bao sạch vùng này! Đêm nay ta chiêu đãi khách quý, ven biển này không chiêu đãi những người khác nữa!"
"Dựa vào cái gì chứ?"
"Đúng thế!"
"Siêu năng thì hay lắm à?"
". . ."
Có người bất mãn, có người cả giận quát: "Đây là Nam Độ, đồ nhà quê ở đâu ra, siêu năng thì sao chứ?"
Chỉ trong chớp mắt, nơi xa, khí tức của mấy vị siêu năng hiển hiện, lát sau, một đội siêu năng góp mặt, nhìn về phía Vương Minh đầy cảnh giác.
Có người quát: "Tuần Dạ Nhân tới thì tốt rồi, tiểu tử này quá sức bá đạo, dám tới đây giương oai giễu võ, nhanh bắt lấy gã. . ."
Mấy vị Tuần Dạ Nhân kia cảm thấy Vương Minh khá quen mắt, nhất thời lại kiêng kị khí tức cường đại của gã, ai nấy đều hơi chần chờ, lát sau, một vị Nhật Diệu cấp tốc tới gần.
Chờ đối phương dừng trên đất, Vương Minh lười nói nhảm, chỉ ném ra một tấm lệnh bài: "Mang ta đến phân bộ, mặt khác, giới nghiêm hoàn toàn bên này, ta muốn chiêu đãi tân khách!"
Người tới chính là một trong hai vị Nhật Diệu tọa trấn nơi đây.
Chờ khi cầm được lệnh bài, hắn ta nao nao nhìn về phía Vương Minh, nhịn không được nói: "Là. . . Lý. . . Lý bộ trưởng?"
Lý Hạo!
Ban ngày mới truyền xuống mệnh lệnh, ban đêm đối phương đã tới Nam Độ rồi ư?
"Im miệng!"
Vương Minh truyền âm: "Chúng ta có nhiệm vụ bí mật, bớt nói nhảm, nhanh lên, mau cho người thanh lý phụ cận ờ biển, đóng hết bến cảng, cứ bảo đêm nay đại thiếu gia của Vương gia đãi khách. . ."
Vương Minh!
Vị Nhật Diệu nọ cũng đã nhận ra Vương Minh, trong lòng hắn ta khẽ động, đóng bến cảng hiển nhiên không phải là việc nhỏ.
Nhưng lúc này đây hắn ta cũng không dám nói gì.
Đây là lệnh bài của phó bộ trưởng.
Dù Lý Hạo mới vừa lên chức thế nhưng không ai thật sự dám xem thường hắn, dầu gì đó cũng là cường giả trong một trận chiến có thể giết sáu vị Tam Dương. Vị kia cấp tốc an bài, không bao lâu, mấy vị Tuần Dạ Nhân đã bắt đầu hành động.
Tiếng ca bên bờ cấp tốc biến mất, có người vốn vẫn chờ để chế giễu, kết quả Tuần Dạ Nhân tự thân lên trận, một số người khác thì rất bất đắc dĩ, buồn bực nhưng chỉ đành cấp tốc rời đi.
Xui xẻo!
Xem ra gặp đại nhân vật gì đó rồi, thật sự là rảnh rỗi, hơn nửa đêm lại chạy tới nơi này ăn bữa khuya sao?
Thật mẹ nó cạn lời!
Nhưng bây giờ đại nhân vật ở trong mắt những người khác làm chút chuyện theo đặc quyền kỳ thật cũng không phải là điều gì không thể chịu đựng, bây giờ Thiên Tinh vương triều rất dễ dàng tha thứ cho những đại nhân vật phạm sai lầm.
Chỉ là ăn bữa ăn khuya mà thôi, đâu có phải giết người phóng hỏa, bất mãn tới mấy thì cũng chỉ có thể kìm nén.
Chỉ chốc lát sau, bãi cát phụ cận bến cảng đã trở nên yên tĩnh.
Vương Minh đã nói rõ mọi chuyện với vị Nhật Diệu nọ, vị kia nghe xong thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lý bộ trưởng đã mang theo không quá nhiều người mới của Võ Vệ quân đi nghênh chiến với Bạch Sa đạo!
Họ thực sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Trong nháy mắt, họ chỉ còn lại nỗi sợ hãi và lo lắng, nhịn không được truyền âm nói: "Vương Minh, sao ngươi không khuyên nhủ. . . tốt nhất là nên rút hết người Nam Độ, sao có thể để Lý bộ trưởng mạo hiểm đi nghênh chiến kẻ địch đông gấp 10 lần?"
Điên rồi!
Đây là đi chịu chết, bên kia còn có Húc Quang nữa cơ mà.
"Nếu rút lui thì tổn thất sẽ rất thảm trọng."
Vương Minh cảm thấy bị đè nén, đúng vậy, gã biết khả năng là có liên quan tới những lời mà gã nói, khoa trương một chút thì nói Nam Độ nuôi sống mấy chục triệu người cũng chẳng sai. Lý Hạo lựa chọn nghênh chiến có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi lời đó.
Đều do mình miệng rộng!
Gã cảm thấy hối hận, đáng lẽ gã không nên nói lung tung.
Nếu không, nếu Nam Độ không trọng yếu, có lẽ Lý Hạo sẽ chẳng đi mạo hiểm, dù hắn nguyện ý thì cũng sẽ không đem tính mạng của hơn mười vị võ sư kia đi mạo hiểm, kẻ địch có tới năm sáu trăm siêu năng, còn có cả Húc Quang Tam Dương, thực sự quá nguy hiểm.
Vương Minh cảm thấy gấp gáp, hối hận, về sau gã sẽ chẳng nói lung tung gì nữa.
Nếu lần này xảy ra chuyện thì cũng là do gã nói mò mới gây ra.
"Nhanh lên, đi phân bộ, lập tức liên hệ Khổng ti trưởng. . ."
Gã cũng không nói thêm gì, bước chân nhanh hơn, cấp tốc tiến lên.
Hiện tại gã còn không biết Lý Hạo đã từng giết Húc Quang, người biết điều này cũng chỉ mỗi mình Lưu Long mà thôi.
. . .
Lúc này Lý Hạo đang tăng nhanh tốc độ.
Thuyền nhỏ cấp tốc phóng đi.
Lý Hạo đứng ở đầu thuyền, truyền tin nội bộ: "Tất cả mọi người giữ vững tinh thần, đừng sợ gì cả, Húc Quang sẽ do ta giải quyết, Tam Dương thì giao cho Lưu đoàn trưởng! Kết thành Thập Hoàn Phong Sơn Trận, thời điểm khảo nghiệm các ngươi đã đến rồi. Mặt khác, kẻ tới chỉ là một nhánh chứ không phải toàn bộ, tất cả chú ý cẩn thận, tránh dẫn tới càng nhiều đạo phỉ."
Lý Hạo hít sâu một hơi: "Chờ sau khi đánh tan địch nhân, giết sạch địch nhân, ta sẽ mời mọi người đến Nam Độ tiêu dao, buông lỏng một ngày, ta mời khách!"
"Đoàn trưởng uy vũ!"
Có người rống lên một tiếng trong kênh truyền tin, dường như chẳng hề biết tới sợ hãi.
Kẻ địch đông gấp 10 lần thì có là gì?
Đoàn trưởng còn chẳng sợ, bọn hắn sợ cái gì, Tam Dương và Húc Quang đều bị ngăn lại, dù kẻ địch gấp 10 lần thì có giáp đen trên thân, Nhật Diệu khó lòng phá phòng ngự, họ đâu cần phải sợ.
Lý Hạo sờ đầu Hắc Báo, thấp giọng nói: "Nếu chỉ có một vị Húc Quang, ngươi không cần phải để ý, ngươi đi xung quanh dò xét một chút, biết bơi chứ? Ta lo lắng còn có thống lĩnh cũng đến. . . Đó mới là điều phiền phức."
"Gâu gâu!"
Hắc Báo gật đầu giống như nghe hiểu, mà Lý Hạo kỳ thật cũng không quá lo lắng về quân mai phục, hắn có thể nhìn thấy, thế nhưng hắn chỉ sợ phụ cận có võ sư cường đại khác.
Lưu Long nhìn về phía Lý Hạo, kẻ địch gấp 10 lần mà Lý Hạo vẫn lựa chọn nghênh chiến.
Còn hai đến ba giờ nữa đối phương mới có thể đến được Nam Độ.
Nếu như chờ, có lẽ họ có thể đợi được Khổng Khiết tới hỗ trợ.
Cường giả như vậy hiển nhiên sẽ có tốc độ rất nhanh.
Dù gì cũng có thể để một lượng người Nam Độ rút lui.
Nhưng Lý Hạo lại lựa chọn cách khiêm tốn nhất, thậm chí còn dặn Vương Minh đừng kinh động tới người Nam Độ.