Giờ khắc này, lòng Lưu Long không tránh khỏi phức tạp, ông nhìn thoáng qua Lý Hạo, cái tên ngoài miệng luôn nói sẽ không cân nhắc những điều kia, giờ đây cũng bắt đầu cân nhắc rồi sao?
Chiến Thiên quân, Hồng Nhất Đường, hay chính bản thân Lưu Long tựa hồ đều đang không ngừng ảnh hưởng tới vị khách độc hành luôn làm theo ý mình kia. . . Thật sự có thể được không?
Nhất thời, Lưu Long không biết nên nói gì.
Ông bỗng nhiên mở miệng: "Tiến lên trong hắc ám, thủ hộ trong bóng đêm, bảo vệ chính nghĩa, liệp ma!"
Liệp Ma!
Trong tiểu đội, mấy người Liễu Diễm cảm thấy nao nao, đội trưởng đã rất lâu rồi không nói những lời này, hôm nay là sao vậy?
Dù không hiểu rõ, sau một khắc, mấy vị đội viên cũ đồng loạt mở miệng: "Thủ hộ chính nghĩa, duy trì chính nghĩa, liệp ma!"
Giờ khắc này, họ bỗng nhiên cực kỳ kích động.
Không phải chúng ta đang thủ hộ chính nghĩa đó sao?
Những người khác trong Liệp Ma đoàn chưa từng nghe những này, bây giờ họ cũng có chút hoảng hốt, chính nghĩa. . .
Sau một khắc, bỗng nhiên ai nấy đều trở nên kích động, chúng ta. . . là chính nghĩa sao?
"Thủ hộ chính nghĩa, duy trì chính nghĩa, liệp ma!"
Một đám người bỗng nhiên gào lên trong kênh nói chuyện, gào xong, đột nhiên ai nấy đều cảm thấy thần thanh khí sảng!
Lý Hạo lại chỉ im lặng.
Chính nghĩa?
Chính nghĩa là gì?
Ta không biết.
Ta đang bảo vệ chính nghĩa sao?
Có lẽ là thế!
Thời đại này nào có nhiều chính nghĩa như vậy.
Có lẽ là nghe thấy chỉ có một vị Húc Quang cho nên ta mới có lá gan này, có lẽ là nghe được những lời Vương Minh nói rằng thành thị nho nhỏ kia nuôi sống 30 triệu người Ngân Nguyệt, có lẽ là bởi vì trước khi rời đi, Hầu Tiêu Trần nói cho ta biết bổng lộc mà ta cầm đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân. . . Ta phải có trách nhiệm với nơi này.
Có lẽ là do quân quy của Chiến Thiên quân không cho phép lùi bước. . . Có lẽ. . . là vì rất nhiều rất nhiều nguyên nhân khác.
Rất có thể… chính nghĩa chó má gì đó chỉ để lừa gạt tiểu hài tử.
Hắn thầm mắng một câu, một lát sau, trong lòng hắn lại yên lặng bổ sung một câu: "Vì chính nghĩa. . . Liệp ma!"
Trong màn đêm tối, một chiếc thuyền nhỏ theo gió vượt sóng.
Phương xa.
Có một chiếc thuyền lớn khác lại đang chong đèn đuốc sáng trưng.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc rống dữ dội đều bị tiếng cười cười nói nói nơi đó che lấp.
Trên chiếc thuyền lớn nọ, đám hải tặc đang lấy việc liếm huyết tinh làm niềm vui, đao kiếm trong tay còn vương đầy máu đỏ, đây đó trong khoang thuyền là tiếng khóc rên rỉ của nữ nhân.
Nam nhân, người già và trẻ em thì giết chết, nữ nhân trẻ tuổi thì bị bắt đi tầm hoan vấn nhạc, cũng có một vài đứa trẻ trông khỏe mạnh bị chọn bắt đi, những đứa bé đó sẽ bị hải tặc huấn luyện, mưa dầm thấm đất, dần dần sẽ trở thành những tên hải tặc tội ác chất chồng kia.
Bên trong khoang thuyền còn đặt một chiếc bảo tọa to lớn.
Hải Sa ngồi trên bảo tọa, gác hai chân lên cái bàn trước mặt, trong mắt mang theo ý cười khát máu, tùy ý nhìn đám hải tặc dưới trướng đang chà đạp những nữ nhân kia. Thấy dáng vẻ bọn họ thống khổ gào khóc, nét cười ác ý trên mặt Hải Sa càng thêm lộ rõ.
Bên cạnh có hai nữ nhân xinh đẹp đang run rẩy đấm chân cho gã, tiếng nghẹn nấc thỉnh thoảng lại vang lên.
Hải Sa đắc ý tươi cười, thỏa mãn không gì sánh được, chuyến đi này quả nhiên không hề phí công.
Đương nhiên, tiêu diệt một cái trấn nhỏ chưa phải là mục tiêu của gã, gã hắng giọng một tiếng, nháy mắt đè xuống tất cả thanh âm, "Kiềm chế một chút cho ta, đợi lát nữa là đến Nam Độ, nơi đó mới đích thật là thiên đường, đừng để tới đó lại run chân không đứng dậy nổi!"
"Tam gia yên tâm, huynh đệ ta kim thương không ngã mà, ha ha ha!"
Phốc!
Người kia vừa dứt lời thì đột ngột bị một cỗ kim tiễn bắn chết ngay tại chỗ!
Bốn phía an tĩnh trong nháy mắt.
Rất nhanh, có tên hải tặc sợ hãi nói: "Tam gia bớt giận, gia hỏa này ngu xuẩn phát ngôn linh tinh, bị Tam gia giết là rất đáng!"
Kim tiễn vừa rồi chính là do Hải Sa bắn.
Kim thương không ngã. . . Hai chữ “kim thương” vừa thốt ra thì đã chọc cho Hải Sa phẫn nộ đến hơi mất khống chế. Trong mắt gã, kẻ dám ở trước mặt mình đề cập tới hai chữ này, còn dùng nó để xem như lời tán dương thì đúng là muốn chết!
Hải Sa tàn nhẫn quát: "Mang xuống, ném xuống biển đi! Không biết cách nói chuyện thì cứ ngậm miệng lại!"
Không ai dám nói cái gì, có người mau chóng tiến lên xử lý thi thể của tên hải tặc vừa rồi, rất nhanh tiếng cười đùa lại lần nữa vang lên.
Chỉ là chết một gia hoả có mắt không tròng mà thôi, đối với đám hải tặc xem mạng người như cỏ tác này thì thật sự không đáng nhắc tới.
Hải Sa giơ chân đá một phát, hai nữ nhân đang quỳ gối giúp hắn đấm bóp tức khắc bay ra xa, đập trúng vào khoang thuyền, không ngừng thổ huyết, trong mắt hai nàng xen lẫn giữa sự tuyệt vọng và trống rỗng, mắt thấy cái chết đã cận kề.
Hải Sa đương nhiên không thèm để ý, gã đứng lên, mặc kệ trong khoang thuyền đang diễn ra tràng cảnh vô cùng dâm loạn.
Gã rời khỏi gian trong, tiến vào khu vực boong thuyền.
Giờ phút này nơi đây còn mấy vị Siêu Năng Giả đang tập trung dò xét tứ phương.
"Tam gia!"
Một vị Tam Dương cấp tốc đi tới, thấp giọng báo cáo: "Rất nhanh là có thể đến Nam Độ, nhưng hiện tại chỉ sợ đám người Hầu Tiêu Trần mới vừa đến bến đò Bắc Hải, hay là chúng ta chờ một chút, chờ bọn chúng vượt qua khu vực Bắc Hải này rồi hẵng động thủ?"
Hải Sa cười lạnh: "Ta chính là thừa dịp chờ bọn chúng còn chưa đi thì mới làm như vậy! Nếu thật sự triệt để tiến vào Trung Bộ, diệt Nam Độ, bọn chúng muốn nhận được tin tức cũng phải rất lâu sau đó, như hiện tại là tốt nhất, bọn chúng biết thì đã sao? Bắc Hải lớn như vậy, bọn chúng dám đuổi giết vào Bắc Hải à? Ta muốn để đám người Kim Thương phải thống khổ, nói cho bọn chúng biết lão tử dám giết người Ngân Nguyệt ngay dưới mí mắt của các ngươi."
"Hầu Tiêu Trần dám mang theo nhiêu đó người tiến vào Bắc Hải, liệu có thể sống sót ra ngoài hay không cũng khó nói, hắn đã trễ thời gian đến báo cáo công tác tại Tuần Dạ Nhân, sớm đã có người bất mãn, chờ xem có ai chỉnh hắn hay không đi."
Hải Sa thầm nghĩ, không sai, lựa chọn thời điểm này để trả thù là tốt nhất.
Chờ đối phương vượt qua Bắc Hải rồi tiến nhập Trung Bộ thì ngược lại không dễ chơi.
Như hiện tại rất tốt, gã muốn bọn chúng phải phân vân giãy dụa, xoắn xuýt xem có nên tiến vào Bắc Hải để tìm Hải Sa gã trả thù hay không, khi đó mới thú vị. Nếu chúng có can đảm để Võ Vệ quân xuất trận thì bát đại hải tặc cũng sẽ không mặc kệ không hỏi, tới lúc ấy có lẽ càng có thể báo thù quy mô lớn hơn!
Toàn bộ Bắc Hải hải tặc đều sẽ xuất động để vây giết đám gia hỏa kia, bởi vì mọi người đều kiêng kỵ một kẻ như Hầu Tiêu Trần.
Đây cũng là kết quả mà Hải Sa hi vọng nhìn thấy.
Gã chỉ ước gì đám người Hầu Tiêu Trần mau chóng nhận được tin tức, sau đó kích động lao tới Bắc Hải. Khi ấy, bất kể là Bạch Sa hay đám hải tặc khác chắc chắn đều không thể mặc kệ ngồi yên.