"Tam gia anh minh!"
Nghe tên thủ hạ Tam Dương nịnh nọt, Hải Sa cười lạnh, "Anh minh cái rắm! Bớt chơi bài này với lão tử. Đợi chút nữa ngươi giết được nhiều tên dã nhân của Ngân Nguyệt thì còn tốt hơn so với việc đứng đây nói nhảm.”
"Đương nhiên, đương nhiên."
Đám hải tặc xung quanh vội vàng phụ họa.
Hải Sa cười nói: "Ngân Nguyệt tuy nghèo nhưng Nam Độ lại rất khá, hai năm trước, lão tử chính là vì Nam Độ mới tiến nhập Nguyệt Hải. Nơi đó tài nguyên tu luyện không nhiều, nhưng lại có nhiều thứ khác rất đáng giá. Chỉ cần làm xong một chuyến này thì chúng ta lại dư dả để chiêu binh mãi mã!"
Kỳ thật tài nguyên tu luyện của đám hải tặc không quá thiếu.
Nhưng vì phải thường xuyên ở trên biển quanh năm suốt tháng nên một số đồ dùng thường ngày lại vô cùng thiếu thốn, chẳng hạn như áo giáp, binh khí, lương thực, thuốc thang, rau củ quả. . . Dẫn đến những vật tư tưởng chừng như tầm thường này lại có giá cực đắt.
Những phe hải tặc lớn thường âm thầm giao dịch hoặc là cưỡng ép cướp đoạt.
Nhưng mấy phe hải tặc nhỏ lẻ thì không dám tùy tiện lên bờ cướp bóc thương thuyền, vì vậy chỉ có thể cố gắng thu thập thật nhiều tài nguyên tu luyện rồi nguyện ý dùng giá cao để đổi lấy số vật tư ấy từ chỗ đại hải tặc bên kia.
Bốn phía, đám hải tặc lần nữa nhao nhao nịnh nọt lấy lòng Hải Sa.
Ánh mắt Hải Sa lộ ra ý cười, thuộc hạ dưới trướng Bạch Sa có đến hơn vạn nhưng không hoàn toàn là Siêu Năng Giả, trong số này còn có không ít võ sư hoặc là người bình thường nhưng lại sở hữu kỹ năng đặc thù, có điều tính ra thì Siêu Năng Giả vẫn chiếm hơn phân nửa.
Trong số thống lĩnh của tam đại hải tặc, Hải Sa gã xếp thứ ba, thực lực dưới tay cũng yếu nhất, chỉ có tầm năm sáu trăm vị Siêu Năng Giả. Lão đại Bạch Sa mới là người nắm giữ lực lượng tinh nhuệ nhất lực lượng, áng chừng phải có hơn 3000 vị Siêu Năng Giả dưới trướng, vô cùng kinh khủng!
Cho nên dù Hải Sa thèm nhỏ dãi chiến lực bên đó thì cũng không dám có ý đồ gì.
Hai năm trước gã từng muốn cướp Nam Độ, sau đó chiêu binh mãi mã, kết quả lại gặp phải một đòn cảnh cáo khiến tổn thất trên trăm tên thuộc hạ Siêu Năng Giả, bản thân gã cũng thụ thương không nhẹ.
Còn may mà gã vẫn có thuộc hạ trung thành ủng hộ.
Hai năm trôi qua, chẳng những không tụt lại phía sau mà Siêu Năng Giả trong tay còn tăng lên so với trước không ít.
Vô số suy nghĩ hiển hiện trong đầu Hải Sa, trong lúc mơ hồ, đột nhiên gã nhìn thấy nơi xa có một đạo hắc ảnh thoáng hiện, có điều cẩn thận nhìn kỹ lại thì không thấy gì nữa. Hải Sa quay sang hỏi tên Tam Dương bên cạnh, "Ngươi có nhìn thấy gì không?"
"Không có, gió êm sóng lặng, trên đường có gặp qua một vài thương thuyền đều đã bị phe ta kích hủy, rất nhanh thôi là chúng ta sẽ đến Nam Độ!"
. . .
Cùng một thời gian.
Còn cách thuyền lớn không đến 5000 mét thì Cự Côn Thần Châu đã ngừng lại.
Thời khắc này, Lý Hạo đã thấy được chùm sáng nơi xa xa.
Khoảng cách lớn như vậy mà hắn vẫn có thể thấy được, hiển nhiên kẻ đó là Húc Quang, có điều chùm sáng không quá mạnh, hẳn chỉ là Húc Quang trung kỳ. Xung quanh còn có vài cột sáng yếu ớt khác, từ xa nhìn không quá rõ, khó lòng đếm được chính xác là bao nhiêu Tam Dương.
Thế nhưng như vậy đã đủ để khiến Lý Hạo an tâm phần nào.
Một vị Húc Quang trung kỳ thì không tới nỗi quá khó đối phó.
"Nhìn thấy chưa?"
Lý Hạo trong trang phục giáp đen hỏi một câu, lập tức mấy vị đội trưởng liền đáp: "Đã thấy!"
Nơi xa, chiếc thuyền lớn kia chong đèn đuốc sáng trưng.
Hải tặc bình thường vẫn tương đối điệu thấp, dưới đêm tối sẽ hạn chế tối đa việc thắp đèn, tránh trở thành mục tiêu của kẻ địch giữa biển đêm.
Bất quá Bạch Sa thì khác, lão tự tin về chiến lực cường đại cho nên tương đối phách lối, cảm thấy trong biển này bọn lão chính là bá chủ, vì vậy không buồn kiêng nể gì, cứ thế thoải mái thắp đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi cả một góc trời.
"Cẩn thận tới gần bọn chúng, tìm kiếm thời cơ để lên thuyền tiến hành tác chiến! Lấy tiểu đội làm đơn vị, không nên phân tán, nếu bị đánh tan đội ngũ thì cứ trực tiếp nhảy vào trong biển, giữ cho bản thân chìm xuống để tránh bị truy sát. Các ngươi chỉ cần cố gắng kiên trì một lúc, chờ ta giải quyết tên đầu lĩnh đạo phỉ xong sẽ lập tức đi tìm các ngươi. Bộ áo giáp đen này đủ cho các ngươi sinh tồn dưới đáy biển một đoạn thời gian!"
50 người đối đầu với 500 người, là sự chênh lệch lên tới 10 lần, vì vậy Lý Hạo đã chuẩn bị tinh thần tiểu đội của mình sẽ bị đánh tan tác.
Còn may là lực phòng ngự của các vị võ sư đều tương đối cường đại, một khi bị đánh vỡ đội hình thì chỉ cần nhảy xuống biển, có thêm áo giáp hỗ trợ thì miễn sao không bị tách ra triệt để, Lý Hạo đều có thể tìm ra bọn họ.
"Rõ!"
Mấy vị đội trưởng đồng thanh đáp lời.
Lý Hạo hít sâu một hơi, khống chế cho chiếc thuyền nhỏ tiếp tục lẳng lặng tới gần đối phương. Trong màn đêm tối, chiếc thuyền nhỏ tựa như gã thợ săn, cấp tốc tiến lên, xuyên thẳng qua hải dương, bọt nước dậy sóng giúp che bớt động tĩnh nhỏ xíu ấy.
Một đám chiến sĩ mặc giáp đứng nghiêm trước đầu thuyền, vừa có chút khẩn trương lại vừa xen lẫn chờ mong.
May là trước đó bọn họ đã có cơ hội nhiều lần vây giết tam đại tổ chức tại Ngân Nguyệt, bằng không nếu là lần đầu tiên thực chiến mà phải đối mặt với cường địch có quân số nhiều gấp 10 lần mình như vậy thì khó lòng mà bình tĩnh nổi.
Lý Hạo siết chặt một thanh tiểu kiếm trong tay, thật ra bây giờ tiểu kiếm của hắn đã không còn nhỏ như trước, kích cỡ đã na ná những thanh trường kiếm bình thường khác. Càng hấp thu nhiều năng lượng thì cấp độ giải phong của tiểu kiếm lại càng tăng cao.
Theo khoảng cách ngày càng gần, ánh mắt Lý Hạo cũng càng thêm lãnh khốc.
Bởi vì hắn đã thấy được tràng diện mà bản thân hoàn toàn không mong muốn nhìn thấy. Trên chiếc thuyền lớn kia đang treo đầy thi thể, thi thể rung lắc theo cơn gió phần phật qua lại, bên dưới là tiếng kêu rên, tiếng la hét, tiếng khóc lóc thảm thiết truyền đến.
Mùi máu tươi cũng mơ hồ theo gió thổi tới đây.
Nội tâm Lý Hạo bình tĩnh hơn bao giờ hết, hắn đang suy nghĩ xem vì sao đám hải tặc này lại làm như vậy, rốt cuộc bọn chúng có mưu đồ gì?
Lạm sát vô số bá tánh bình thường như vậy, chẳng lẽ chỉ vì để thỏa mãn dục vọng giết chóc của các ngươi thôi sao?
Thời gian hắn tiếp xúc với giới võ sư và Siêu Năng Giả đều không dài, cũng không rõ là do bọn họ không có cơ hội xuống tay, hay là đã làm mà hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng ít nhất, Lý Hạo chưa từng thấy vị võ sư hay Siêu Năng Giả nào cố ý lạm sát hàng loạt người dân bình thường.
Kể cả tam đại tổ chức cũng không làm thế!
Đương nhiên, nghe nói tam đại tổ chức ở Trung Bộ và các địa phương khác đã từng làm ra tội ác tương tự, nếu không cũng sẽ không bị Tuần Dạ Nhân gọi là tam đại tổ chức tà năng, nhưng tối thiểu tại Ngân Nguyệt này, Lý Hạo chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đồ thành của bất kỳ tổ chức nào.
Cho nên mặc dù trước kia đã từng nghe người ta đề cập qua, nhưng Lý Hạo thật sự không quá mức để ý.
Còn bây giờ… tận mắt nhìn thấy những thi thể đang đón gió phiêu động nơi xa, lắng nghe tiếng kêu gào thảm thiết của những người dân vô tội, thậm chí hắn còn vừa nhìn thấy có kẻ ném một thi thể từ trên mạn thuyền xuống biển…
Tất cả những điều này đã làm Lý Hạo căm phẫn tới lặng người.
Đám hải tặc ấy đều là súc sinh điên rồ!