Đợi mọi người ăn cơm xong, Lý Hạo mới cất cao giọng nói: "Ăn uống no đủ rồi thì đi vào trong thành vui chơi một ngày đi, ta mời khách! Bất quá, nhớ phải chú ý che giấu tung tích, đừng tùy tiện bại lộ việc mình là thành viên của Liệp Ma đoàn. Còn nếu lỡ bị lộ thì cố gắng đừng vướng vào các cuộc phân tranh nào, có việc thì tùy thời liên hệ với ta!"
"Đoàn trưởng, chúng ta không đi đâu. . ."
"Đi đi!" Lý Hạo ngắt lời: "Vì sao lại không đi? Đều đi hết cho ta. Cũng chỉ có ngày hôm nay mà thôi, qua tới ngày mai… Có lẽ sắp tới các ngươi đều không còn thời gian đâu mà nghỉ ngơi nữa, khi đó chỉ có chiến đấu, chỉ có nhiệm vụ tiêu diệt hải tặc mà thôi."
"Hôm nay lão tử treo thi thể của Bạch Sa đạo tại đây, lão đại Bạch Sa lại không phải người chết, nếu lão còn muốn đặt chân ở Bắc Hải thì sớm muộn gì cũng phải đến tìm chúng ta báo thù! Bằng không thì để mặc cho người ta giết lão Nhị lão Tam nhà bọn chúng mà không dám đáp lại, há chẳng phải để cho Thất gia hải tặc khác cảm thấy bọn chúng quá dễ bắt nạt? Cho nên bất kể có muốn hay không, lão nhất định sẽ tới tìm chúng ta, dù biết Ngân Nguyệt không dễ chọc thì lão cũng sẽ mang người tới!"
Khổng Khiết đứng bên cạnh khẽ gật đầu.
Lý Hạo suy nghĩ rất đúng. Vì uy hiếp cũng được, vì lập uy hay vì trả thù cũng thế, nếu Bạch Sa còn muốn tung hoành tại Bắc Hải thì lão nhất định phải tới đây giải quyết Lý Hạo.
Bằng không thì xem như Bạch Sa đạo triệt để bị phế bỏ.
Có hai vị thống lĩnh bị giết, 500-600 Siêu Năng Giả bỏ mạng, thế mà đến cái rắm cũng không thả một cái thì về sau còn ai dám gia nhập Bạch Sa đạo?
Nói không chừng, người của Bạch Sa đạo hiện tại sẽ đào thoát, gia nhập vào đoàn hải tặc khác.
Nghe Lý Hạo giải thích như vậy, mọi người đều đã hiểu.
Lý Hạo phân công cho Vương Minh: "Ngươi mang mọi người vào thành đi, chi phí thì ngươi tạm chi trước."
Vương Minh vội vàng đáp: "Việc nhỏ!"
Gã thực sự không thiếu tiền.
Lý Hạo lại quay sang nói với Hồng Thanh và Hồng Hạo: "Hai người các ngươi thì không nên vào thành, để trú quân nơi đây xuất động trăm người, hộ tống các ngươi quay về Kiếm môn."
Hồng Thanh gật đầu.
Lý Hạo lại điểm tới chỗ Lưu Long, "Trên thuyền có một ít thi thể của người dân, ngài xem thử một chút, nếu có thân nhân hoặc người mà các nữ nhân kia quen biết thì có thể đưa đến Kiếm môn an táng, nếu không có thì trực tiếp an táng tại chỗ đi!"
"Rõ!" Lưu Long đáp.
Lý Hạo nhìn về phía Khổng Khiết, "Khổng ty trưởng, nếu có tình báo gì thì mong ngươi hãy kịp thời báo cho ta biết."
Dứt lời, suy nghĩ một chút, Lý Hạo quyết định đưa ra một bộ hắc khải, "Mong Khổng ty trưởng hãy giữ lại vật này trước, trong khoảng cách ngàn dặm, nếu có việc gì cần nói thì có thể thông qua nó để liên hệ với ta."
Con ngươi Khổng Khiết thoáng co rụt lại, y nhìn Lý Hạo hồi lâu rồi mới nói: "Ta không nghĩ tới ngươi lại có thể nắm giữ được quyền hạn như vậy. Cái này… rất khó có được!"
Hiển nhiên y biết một ít về công dụng của loại áo giáp cổ này.
"Ý Khổng ty trưởng là sao? Chẳng lẽ cũng có người nắm giữ quyền hạn tương tự?"
"Không sai, là Hắc giáp quân của hoàng thất!"
Khổng Khiết nói: "Hắc giáp quân cũng có bộ áo giáp giống như này, vả lại hẳn là cũng có một chút quyền hạn. Còn nhớ năm xưa khi Hắc giáp quân chinh phạt 99 hành tỉnh, khoảng cách ngàn dặm vẫn có thể liên hợp chiến đấu, truyền tin liên thông..."
Hắc giáp quân!
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Hạo nghe nói đến cái tên này. Hắn chợt nghĩ đến Thiên Tinh trấn, nghĩ đến trong một bản ghi chép từng xem có viết, 10 vạn trú quân tại Thiên Tinh trấn phụ trách trông coi toàn bộ nguồn năng lượng đại đảo, xem ra có lẽ hoàng thất đã đạt được quyền hạn từ chỗ trú quân này.
Việc này cũng đại biểu, có khả năng hoàng thất đã phát hiện ra di tích tại Thiên Tinh trấn.
Bất quá một quân đội như vậy, lẽ nào năm đó chỉ có vài đội quân như thế thôi sao?
Có lẽ vẫn còn có cái khác.
Cho nên ngoại trừ quân đội Thiên Tinh trấn, có khả năng có kẻ khác bên trong thành thị nhỏ này thu được một vài di tích, hoặc là lấy được một số áo giáp.
Đương nhiên, chỉ cần chưa chắc có thể chạm tới quyền hạn là được.
Lý Hạo cũng không nhiều lời, chỉ tập trung an bài việc để Vương Minh mang người vào thành, mấy người Hồng Thanh thì phụ trách hộ tống các nữ nhân còn sống đi đến Kiếm môn, Lưu Long sắp xếp người bắt đầu an táng thi thể trên thuyền.
Lúc thi thể của người dân được khiêng ra, Lý Hạo cũng không cố ý che giấu khiến cho sắc mặt không ít người Nam Độ ở nơi xa vây xem đều trắng bệch.
Trông thấy thi thể của đám hải tặc, mọi người vẫn thờ ơ thản nhiên, nhưng giờ phút này thì thái độ của mọi người đều khác hẳn.
Cũng giống như suy nghĩ của Lý Hạo trước kia, người dân nơi đây mà có nghe nói chỗ nào bị tiêu diệt thì chỉ cảm khái một phen rồi thôi, không có quá nhiều cảm nhận. Nhưng giờ phút này, tận mắt nhìn thấy những thi thể bị móc rỗng nội tạng, nhìn thấy vô số hài đồng non nớt chết thảm... Không ít người đều phẫn nộ, điên cuồng mắng: "Súc sinh!"
Ai rồi thì cũng có huyết tính.
Nghe nhắc tới những người dân bị hải tặc giết chết, tuy rằng bọn họ biết rõ những người kia chết thê thảm vô cùng, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe kể lại, tới lúc đích thân chứng kiến thì… Bọn họ đều chấn kinh, rùng mình, đau xót không thôi.
Có người âm thầm cảm thấy may mắn, may mà tối hôm qua Liệp Ma đoàn ở ngay phụ cận, nếu không thì có lẽ Nam Độ cũng sẽ gặp phải tình cảnh như thế.
Vừa nghĩ tới đây, thái độ của người dân khi nhìn về những chiến sĩ hắc khải lập tức thay đổi.
Trước đó có kẻ sợ hãi, có kẻ kiêng kị, nhưng bây giờ lại ào ào giơ ngón cái lên hô hào: "Quân uy của Ngân Nguyệt chúng ta chính là đệ nhất đương thời! Giết sạch những tên súc sinh kia, khiến bọn chúng hồn phi phách tán! Tốt lắm!"