Trong đám người, có lão nhân cũng nghiến răng nghiến lợi quát: "Vẫn là võ sư của Ngân Nguyệt chúng ta lợi hại. Nhớ năm xưa, ai dám bắt nạt người Ngân Nguyệt chúng ta? Phải biết, người trong nhà đóng cửa lại đánh chết cũng không có việc gì, nhưng người ngoài thì đừng hòng chiếm tiện nghi của Ngân Nguyệt. Võ sư từ bên ngoài đến, dù chỉ đoạt một chén nước thì cũng bị võ sư Ngân Nguyệt đuổi giết!"
Đương nhiên, lão nhân đã tự động giấu đi chuyện võ sư Ngân Nguyệt năm đó vốn cũng không phải kẻ tốt lành gì. Đến bây giờ lão nhân còn nhớ rõ, có mấy vị võ sư uống rượu ăn cơm không trả tiền, lại còn giở chứng lưu manh, hỏi ngươi muốn tiền hay là muốn lấy mạng hắn?
Nếu muốn mạng thì hắn lập tức cắt đầu xuống cho ngươi xem!
Đúng, trong đó có người, lão nhân đến bây giờ còn nhớ kỹ, hắn sở hữu bộ râu quai nón, nói chuyện vô cùng lớn tiếng, về sau lão nghe được có kẻ gọi hắn là Nam Quyền.
Khi ấy lão nhân có mở một quán cơm nhỏ, vị Nam Quyền kia còn thiếu lão 300 tinh tệ, là một số tiền khá lớn thời bấy giờ.
Về sau Nam Quyền bị người đè xuống đất đánh, chính mình chỉ lo hào hứng vỗ tay khen hay, quên béng việc đòi nợ. Vị võ sư đã đánh Nam Quyền có vẻ là một người tốt, đến bây giờ lão nhân vẫn không quên được, hình như người nọ được gọi là Đại hầu tử ma vương!
Nghĩ lại mới nhớ, cũng không biết bây giờ tên râu quai nón ấy còn sống hay không!
Lão nhân lâm vào hồi ức, lại nhìn mấy người Lâm Giang chết thảm kia, bất giác thở dài một tiếng. Gã râu quai nón đáng ghét trong hồi ức của lão có thực lực cường hãn, thế nhưng cũng chỉ là quỵt nợ không trả tiền, chẳng ai thấy hắn từng giết người phóng hỏa. Mà dù là tìm hắn đòi tiền, hắn cũng chỉ cứng miệng bảo ngươi cứ cắt đầu hắn xuống, làm gì có chuyện hung tàn, một lời không hợp liền giết sạch người của cả một trấn…
. . .
Lý Hạo chỉ đứng yên quan sát, không tham gia vào việc vận chuyển thi thể.
Hắn nhìn quần chúng vây xem, nhìn bọn họ từ chỗ âm u đầy tử khí biến thành dáng vẻ có chút sức sống, lòng đầy căm phẫn, không còn tê liệt như trước. Lý Hạo bỗng nhiên bật cười, "Thì ra mỗi người ai cũng đều có thiện tâm, biết phân rõ lý lẽ, còn may mà bây giờ không phải thấy cảnh mọi người đều đang chết lặng."
Khổng Khiết nhìn qua Lý Hạo rồi lại nhìn những người kia, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật Ngân Nguyệt trước đây không tới nỗi tê liệt như vậy. Nhưng mấy năm gần đây, nói thật là tin tức xấu không ngừng, không phải nơi này loạn thì chính là chỗ kia loạn. Hành Chính tổng thự cũng bất lực… Muốn cải cách nhưng lại không có tiền. Muốn thay đổi thể chế nhưng lại không có nhân lực vật lực, còn có vô số việc cản tay cản chân. Vương triều vẫn còn đó, mấy năm qua, bởi vì hoàn cảnh bên ngoài càng ngày càng hỏng bét, kéo theo Ngân Nguyệt cũng thiếu đi mấy phần nhiệt huyết và sức sống."
Lý Hạo gật đầu: "Ta hiểu, cho nên thiên hạ này cần một lần thay đổi lớn."
Dứt lời, hắn liền nhìn về nơi xa, giống như có thể nhìn thấy phương hướng của Kiếm Môn, Lý Hạo nói: "Thiên hạ này thật sự cần đổi mới! Cần cách mạng! Đem hết thảy kiêu hùng, bá chủ, hoàng thất, gia tộc, cửu ti, quân phỉ, các tổ chức tà năng, siêu năng loạn thế, đám võ sư đồ tể… toàn bộ đều giết sạch, tự nhiên tình hình sẽ sáng sủa trở lại."
". . ."
Khổng Khiết nhìn Lý Hạo như thể đang nhìn một tên điên, thời khắc này, Khổng Khiết quả thật sợ đến ngây người.
Là ngươi điên rồi hay chính ta mới điên rồi?
Ngươi đang nói cái gì vậy?
Lý Hạo không quản y nghĩ gì.
Đây không phải lời ta nói, đây là thứ mà trong cổ tịch từng ghi chép, cũng là quan điểm mà đám người Hồng Nhất Đường từng mơ hồ đề cập qua.
Ta không hiểu triệt để quan điểm đó!
Nhưng ta hiểu một đạo lý, chỉ cần giết sạch toàn bộ đám người gây ra hỗn loạn thì thiên hạ này sẽ không còn nhiễu loạn nữa.
Muốn bình định thiên hạ thì trước hết phải bắt đầu cải cách cải chế, chỉ cần không có người ngăn cản thì mọi chuyện tự khắc sẽ xuôi chèo mát mái.
Thời cổ văn minh vốn có nhiều công nghệ cao, nhiều đồ vật hữu ích như vậy, nhưng bây giờ phát triển được bao nhiêu thứ?
Rõ ràng là bởi vì có người ngăn cản, có người không nguyện ý mở mang dân trí.
Lời nói của mấy người Hồng Nhất Đường cuối cùng vẫn là mọc rễ ở trong lòng Lý Hạo, lẳng lặng nảy mầm.
Nếu thiên hạ xảy ra chuyện bất bình, vậy thì bình định những kẻ gây chuyện trước. Đương nhiên hiện tại hắn vẫn chưa thể làm gì, Lý Hạo hắn cũng chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ mà nói như thế, có điều những lời vừa rồi đích thật là suy nghĩ trong lòng hắn.
Lý Hạo nghĩ đến vị cổ Nhân Vương hư hư thực thực kia. Nhớ đến tư tưởng của ông ta…
Ngươi có nghe lời hay không?
Không nghe, ta liền giết!
Giết sạch các ngươi mới thôi!
Khổng Khiết đứng một bên cảm thấy không quá tự tại, mà Lý Hạo nói xong thì lại chợt lách người, biến mất ngay tại chỗ, rất nhanh hắn đã xuất hiện ở bên trên chiếc thuyền hải tặc phía xa, không tiếp tục nhiều lời với Khổng Khiết nữa.
Hôm nay hắn đã nói đủ nhiều.
Lý Hạo vốn là kẻ hành xử khiêm tốn, điệu thấp, kỳ thật hắn không muốn lên giọng tỏ rõ thái độ như này, có điều đúng là chuyện vừa xảy ra đã đánh thẳng vào mặt hắn, có những thứ không nói là không được…
. . .
Lý Hạo xuất hiện ở trên thuyền hải tặc không bao lâu thì lại lần nữa biến mất, một lát sau, có một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ mang theo Hắc Báo, trong nháy mắt xuyên qua biển rộng, biến mất giữa mặt biển mênh mông.
Bấy giờ, Lý Hạo muốn đi xem tòa trấn nhỏ đã bị hải tặc tiêu diệt…
Hắn vẫn không dám tin tưởng thiên hạ này thật sự đen tối đến vậy.
Hắn muốn tới trấn nhỏ ở Lâm Giang để nhìn thử xem. Đã một ngày trôi qua, người dân ở Lâm Giang hẳn đã biết hết tin tức. Hắn muốn nhìn một chút, xem xem nơi đó có cảnh tượng như thế nào, người dân sẽ phản ứng ra sao.
Cự Côn Thần Châu lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua biển.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cực hạn.
Hơn một giờ sau, Lý Hạo đã vượt qua chiến trường trước đó, tiếp tục tiến lên.
Lại qua thêm một giờ, Cự Côn Thần Châu đã xuyên qua Nguyệt Hải, nhanh chóng tới gần nhánh sông kế cận Bắc Hải, liên thông với Vân Giang.
Mà lúc này Lý Hạo đã nhìn thấy hỏa diễm ngập trời dâng lên nơi xa.
Thân ảnh hắn loé lên một cái tựa như chim bay, phóng vụt đi, thoáng cái đã biến mất trong biển, ngay cả chiếc thuyền nhỏ cũng biến mất trong nháy mắt.