Một lát sau.
Lý Hạo lơ lửng trên không, im lặng quan sát khung cảnh phía dưới.
Một đám quân lính đang phóng hỏa ngay tại tiểu trấn tàn tạ này, không chỉ người bình thường mà còn có cả một số Siêu Năng Giả khác cũng đang ở đây.
Thi thể người dân đều bị chúng đốt cháy, những vật phẩm đáng tiền mà hải tặc không cướp đi thì bây giờ đều rơi vào trong tay đám lính kia.
Bọn chúng hô hào điều tra lục soát từng nhà, từng nhà một.
Có người lớn tiếng quát: "Nhanh lên, trước khi trời tối thì phải lục soát xong! Cấp trên có lệnh, trước khi mặt trời buông xuống thì lập tức rút khỏi nơi đây. Siêu Năng Giả Hỏa hệ chuẩn bị đi, phải triệt để đốt cháy Tân Hải trấn, một điểm vết tích cũng không thể lưu lại!"
Không lưu lại dù chỉ một điểm vết tích?
Lỗ tai Lý Hạo chấn động, tập trung lắng nghe một vị Siêu Năng Giả đang thấp giọng trao đổi với một vị tướng lĩnh bên quân đội, "Nhất định phải quét dọn sạch sẽ mọi dấu vết, sau đó cấp tốc soạn thảo văn kiện, tuyên bố với bên ngoài là Tân Hải trấn không may gặp phải hỏa hoạn dẫn đến cả trấn nhỏ đều bị thiêu hủy. Hiện tại Thiên Tinh thành không vừa lòng đối với phương bắc, nếu để chuyện hải tặc xâm lấn, hủy diệt toàn trấn trên một vạn người lộ ra ngoài thì tất cả chúng ta đều phải gánh vác trách nhiệm."
"Không cần nhiều lời, ta biết nên làm như thế nào. Yên tâm đi, Tân Hải trấn không còn ai sống sót, toàn bộ đã chết bởi trận đại hỏa!" Vị tướng lĩnh kia nhỏ giọng đáp lại.
Dù có còn sống thì cũng sẽ sớm biến thành người chết mà thôi.
Trấn nhỏ bị hải tặc hủy diệt, đây là chuyện rất nghiêm trọng, mặc dù mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau nhưng cũng không thể báo cáo như vậy lên quan trên. Cho nên tốt nhất là cứ đối ngoại tuyên bố cả thôn bị diệt bởi hỏa hoạn là được.
Về phần bá tánh bình dân có tin hay không, tin tức này có bị truyền ra hay không… Quản bọn họ làm gì! Chỉ cần cao tầng phía trên tin là đủ.
Chẳng lẽ lại còn muốn bọn họ đi chém giết một trận với Bạch Sa đạo?
Đừng có giỡn!
Bạch Sa đạo sở hữu tới mấy ngàn vị Siêu Năng Giả dưới trướng, trong đó có không ít Húc Quang, Tam Dương thì cả một đống lớn. Trong khi Lâm Giang bên này trừ phi xuất động toàn quân, bằng không thì căn bản là không làm gì được bọn chúng. Ai muốn chết chứ?
Chỉ hi vọng khi Bạch Sa đạo trở về thì đừng để mắt tới trấn nhỏ nào khác nữa, nếu không thì đúng là sẽ có phiền phức cực lớn.
Bất quá khi nghĩ tới chuyện phủ tổng đốc có chút qua lại với mấy tên hải tặc... Bạch Sa đạo diệt một trấn nhỏ thì cũng thôi đi, hẳn là sẽ không đến mức không nể chút mặt mũi nào mà xuống tay với đại thành. Nghĩ tới đây, những người này bỗng cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Một vị Siêu Năng Giả và một vị tướng lĩnh, cả hai đều là Nhật Diệu, vẫn còn chưa đến Tam Dương, lúc này đang nhỏ giọng trò chuyện, phỏng đoán tâm tư của đám hải tặc.
Trên không trung, Lý Hạo liếc mắt nhìn xuống, trông thấy trong tiểu trấn vẫn còn một ít người may mắn sống sót, bấy giờ đang ẩn nấp tại một số chỗ kín đáo. Có thể thấy tuy binh lính đã xuất hiện nhưng những người kia đều hốt hoảng trốn tránh kỹ hơn nữa, hoàn toàn không dám ló đầu ra ngoài.
Có người khi bị binh sĩ lôi từ trong mật đạo ra thì đều sợ hãi van xin: "Quân gia tha mạng. Chúng ta cái gì cũng không biết, thật sự không biết gì cả."
"Quân gia, nó chỉ là trẻ con thôi mà, làm ơn bắt ta đi, hãy tha cho hài tử này đi. . ."
"Bớt nói nhảm, đều cút ra ngoài cho ta, xếp hàng ở phía trước, trốn tránh cái gì, đã ai nói sẽ giết các ngươi đâu!"
Những binh sĩ này vô cùng hung ác, vừa mắng vừa xô đẩy, gom một đám cư dân may mắn chạy trốn ra khỏi nơi ẩn nấp. Rất nhanh, phía ngoài khoảng sân rộng đã có hơn 100 cư dân của trấn nhỏ.
Mà đám lính này cũng tay xách nách mang vô số bao lớn bao nhỏ, thu gom một đống đồ vật, cấp tốc đi ra.
Trong tiểu trấn, địa phương bị hỏa diễm thiêu đốt càng lúc càng nhiều.
Không bao lâu sau, mấy trăm quân sĩ và hơn mười vị Siêu Năng Giả đã tập trung đến cùng một chỗ.
Vị tướng lĩnh và Siêu Năng Giả Nhật Diệu kia vẫn đang thì thào trao đổi, "Đã tìm ra được hết người rồi, tranh thủ xử lý đi, đợi chút nữa ta sẽ bảo Siêu Năng Giả Hỏa hệ tới triệt để hóa nơi này thành tro tàn. Về phần thu hoạch trong tiểu trấn thì ta và ngươi sẽ chia đều, được chứ?"
"Nhanh lên một chút, miễn cho Bạch Sa đạo trở lại."
"Không đâu, chắc chắn Bạch Sa đạo đã tới Ngân Nguyệt bên kia, làm sao có thể quay về trong thời gian ngắn vậy được."
Hai người thống nhất ý kiến xong liền ra lệnh cho đám binh sĩ và Siêu Năng Giả dưới trướng chuẩn bị ra tay xử lý sạch sẽ số cư dân còn sót lại, tránh cho tin tức bị truyền ra ngoài. Mặc dù bọn chúng không quan tâm, nhưng lỡ đâu lại gây nên hiệu ứng ngược thì cũng chẳng tốt.
Cứ giết sạch người dân là tốt nhất… Tới lúc ấy, tùy bọn họ nói thế nào thì chính là thế đó.
. . .
Giữa không trung.
Lý Hạo thở hắt ra một hơi, bỗng nhiên có cảm giác như vừa trút được hết thảy gánh nặng.
Đúng vậy, chính là loại cảm giác này.
Thật ra khi những nữ nhân kia sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ, Lý Hạo đã hết sức hoang mang, tuyệt vọng.
Về sau hắn lại tự nhủ rằng có lẽ bọn họ chỉ là những kẻ tóc dài kiến thức ngắn, cộng thêm người dân Ngân Nguyệt hẳn cố ý khuếch đại một chút, nói rằng trừ Ngân Nguyệt ra thì bên ngoài đều giống như Địa ngục trần gian, vậy nên mới tạo thành một màn như hắn thấy.
Tuy sâu thẳm trong lòng hắn vẫn tin những gì đám người Lưu Long giải thích… nhưng hắn lại sợ khi phải tin tưởng một chuyện như vậy.
Chính Lý Hạo cũng không rõ bản thân mình rốt cuộc muốn biết một “sự thật” như thế nào.
Là quân dân một lòng cứu viện người bị thương, truy sát hải tặc, hay là tràng cảnh thực tế như bây giờ. . .
Cho đến giờ phút này, tận mắt chứng kiến mọi chuyện bên dưới, Lý Hạo đột nhiên bật cười.
Rất tốt!
Quả nhiên bên ngoài chính là như vậy, thật sự không khác gì địa ngục, binh phỉ một nhà, đúng là không còn gì để nói.